Lam Ninh lặng lẽ nhìn ánh nắng hiền hòa đó, khẽ nheo đôi mắt long lanh.
Ở đây sắp một tháng rồi, sức khỏe của mình hồi phục rất nhanh.
Dạ Thiên Kỳ cẩn thận chăm sóc mình, hết sức tỉ mỉ và nhẫn nại.
Anh ấy đối với mình rất tốt rất tốt.
Anh ấy còn làm cho mình các loại món tăng thêm dinh dưỡng, sợ vết thương của mình sẽ chậm khỏi.
Trong lòng Lam Ninh rất vui, Dạ Thiên Kỳ, cuối cùng cũng nấu cơm cho mình ăn rồi, Lam Ninh cảm thấy dù cho ngày mai có chết, cũng cười nhắm mắt mãn nguyện.
Lam Ninh nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác thoải mái và thanh bình này.
Một chiếc mũ cỏ úp lên mặt của Lam Ninh, ánh nắng đó bị chặn ở bên ngoài rồi.
Lam Ninh không cần nhìn, cũng biết là Dạ Thiên Kỳ.
“ Nghịch ngợm.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, thuận tay bỏ chiếc mũ đó xuống, “ Em đang sưởi nắng mà!”
Mở to mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ trước mặt, Lam Ninh mỉm cười.
Dạ Thiên Kỳ, sao anh lại ăn mặc thế này?
Chỉ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ khôi ngô tuấn tú, bình thường ăn mặc sang trọng, dáng đi hiên ngang đĩnh đạc, bây giờ lại ăn mặc hết sức thoải mái.
Anh ấy mặc chiếc quần sooc màu trắng sữa, chiếc quần bò sooc vừa vặn đó càng hiện rõ cơ bắp rắn chắc của hông và chân anh ấy, bên trên mặc một chiếc áo màu đen body, những cơ thịt săn chắc và cơ bụng 8 múi cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
Trên người anh ấy không biết xách theo một túi gì đó, màu đỏ.....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535519/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.