“ Đừng xem thường xem, em có thể ăn rất nhiều, có thể em sẽ ăn cho anh nghèo anh đấy.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. “ Thế thì em cũng xem thường anh rồi? Lẽ nào anh dễ bị ăn cho nghèo đi thế sao?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Yên tâm, kể cả em ăn thành béo phì, cũng không ăn nghèo anh được.” Không biết tại sao, anh đột nhiên anh có cảm giác không nói rõ ràng ra được với người con gái đáng thương này. Không chỉ là thương cảm, còn có thứ gì đó khó nói rõ……. Thực ra Dạ Thiên Kỳ lúc này không biết, anh bây giờ đã dần dần thích Lam Ninh rồi, cô ấy giống Nhụy Tử như thế, cô ấy có vẻ đáng yêu và ngây thơ giống Nhụy Tử. Trong thời gian bên nhau, tim anh ấy đã dần hướng sát về phía Lam Ninh, hơn nữa, Lam Ninh lại tốt với anh như thế. Anh ấy bây giờ chỉ biết, nhìn thấy Lam Ninh bị thương, tim anh ấy, cực kỳ đau xót. Anh ấy hận không thể khiến mình thay thế được đau đớn của cô ấy. “ Lam Ninh, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em, không để em bị thương nữa.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói. Lam Ninh nhìn khuôn mặt đẹp trai đó, thè lưỡi tinh nghịch trêu đùa. Hai người nhìn nhau cười, ánh trăng đẹp và tĩnh mịch hắt lên cơ thể hai người, phác họa trên cơ thể hai người một đường màu bạc, giống như một bức tranh có hồn. Trong lòng Lam Ninh trào dâng niềm xúc động, nếu như, nếu như mình mãi mãi được ở bên cạnh Dạ Thiên Kỳ thì tốt biết bao? Nhưng……. Cô không kìm nhẹ thở dài một tiếng. “ Sao thế? Tại sao lại thở dài?” Dạ Thiên Kỳ quan tâm hỏi. “ Không có gì.” Lam Ninh vội nói, “ Chỉ là nhớ ra ra anh đã từng hát cho Nhụy Nhụy nghe chưa?” Mặt Dạ Thiên Kỳ đỏ bừng lên: “ Rồi.” Anh ấy rất thành thật. “ Em rất muốn biết, anh hát cho chị Nhụy Nhụy nghe bài hát gì?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. “ Muốn nghe à?” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói. “ …..Thôi vậy…….em biết, có bài hát, anh chỉ hát cho một người nghe, em chưa bao giờ tham vọng quá đáng anh sẽ hát bài hát dành chị Nhụy Nhụy cho em nghe.” Lam Ninh mỉm cười nói. Đôi mắt đẹp đó của Dạ Thiên Kỳ nhìn Lam Ninh, nghĩ một lát, anh điềm tĩnh nói: “ Lam Ninh, anh đã từng rất thích Nhụy Nhụy, anh thừa nhận, anh đã từng nghĩ cả đời muốn bên cạnh cô ấy, đối tốt với cô ấy, nhưng cô ấy đã không cần anh nữa, em nói đúng, anh nên buông tay rồi, cho nên, anh sẽ không nhớ Nhụy Nhụy nữa, anh đã buông tay rồi, đối với anh mà nói, cô ấy hạnh phúc đã là đủ rồi, anh không nên làm phiền cô ấy nữa, anh vẫn sẽ bảo vệ cô ấy giúp đỡ cô ấy, nhưng sẽ không yêu cô ấy nữa, Lam Ninh, anh hát bài hát đó dành cho cô ấy, em muốn nghe không?” Lam Ninh im lặng nhìn vào đôi mắt sâu xa đó của Dạ Thiên Kỳ, nhẹ nhàng trả lời: “ Muốn.” “ Đáng tiếc ở đây không có đàn ghi-ta, anh vừa đàn vừa hát cho em nghe. Anh đánh đàn ghi-ta cũng rất hay.” Dạ Thiên Kỳ nói. “ Hứ, nói anh béo mà anh vẫn còn cố, anh định làm Dạ Thiếu Gia toàn tài đấy à?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. “ Được, thế thì anh sẽ nhỏ tiếng chút, anh cũng không muốn cho người khác nghe, anh chỉ muốn cho một mình em nghe. Anh giúp anh làm chứng, anh cáo biệt với tình cảm của quá khứ, với Nhụy Tử!” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói. “ Vâng.” Lam Ninh nhỏ giọng nói. Dạ Thiên Kỳ dựa gần Lam Ninh một chút, dùng âm thanh rất nhẹ hát lên: ….. Lá rơi theo gió muốn đi nơi nào Chỉ để lại một bầu trời vắng lặng Âm thanh của bay múa Giống như đôi cánh của thiên sứ Mang hạnh phúc của anh đi Tình yêu đã từng đến nơi này Vẫn giữ lại hương thơm của ngày hôm qua Ấm áp quen thuộc đó Lướt qua trái tim mỏng manh của anh Tin rằng em vẫn ở đây Chưa từng rời đi Tình yêu của anh giống như thiên sứ bảo vệ em Nếu sinh mệnh chỉ đến đây Từ đó không có anh Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em …….. Giọng hát của anh ấy trầm lắng, có một ma lực nói không ra lời, bài hát này được anh ấy luyến láy lên xuống, thật sự rất hay………Lam Ninh cảm thấy mình giống đang bị say giọng hát của anh ấy rồi. “ Dạ Thiên Kỳ, tại sao anh không làm ca sĩ chứ, dựa vào dáng vẻ của anh, nhất định sẽ làm mê mẩn….một đám con gái?” Lam Ninh lẩm bẩm nói. Dạ Thiên Kỳ không kìm được cười phá lên: “ Thôi đi, anh không muốn làm mê mẩn đám con gái gì đó, anh muốn có người con gái mê anh mà còn chưa thấy nữa là? Có một người thích nghe mình là đủ rồi.” Anh ấy nhìn Lam Ninh, đột nhiên cảm thấy mình lúc này, tim đặc biệt bình lặng, giống như mình đã đợi từ rất lâu rồi. “ Lam Ninh, nếu như sau này em thích nghe, em cũng sẽ hát cho em nghe.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói. Đúng thế, mình bây giờ phát hiện mình đã thật sự rất muốn ở bên cạnh Lam Ninh, chỉ là, mình rất ngại, mình đã từng thích Nhụy Nhụy cuồng dại như thế, nếu như…..như thế có phải hơi lăng nhăng không? Lam Ninh đương nhiên đồng ý, Dạ Thiên Kỳ, anh biết em hy vọng mãi mãi nghe anh hát thế nào không, nhưng, em có diễm phúc này không? Em không phải người con gái đơn thuần, em bây giờ, là một kẻ trộm bị truy sát! Nói không chừng đến lúc nào đó, em có lẽ sẽ chết trên đường, không có ai nhặt xác, Ân Phi Trường, anh ta sẽ để em vui vẻ mà sống sao? Nghĩ đến đây, Lam Ninh nhìn ánh trăng tĩnh mịch bên ngoài cửa sổ, không lên tiếng. “ Sao thế? Lam Ninh?” Lam Ninh trầm mặc khiến Dạ Thiên Kỳ lo lắng, ánh mắt cô ấy rất bi thường. Giọng nói ấm áp của anh ấy khiến mắt Lam Ninh cảm thấy ngân ngấn ươn ướt. Dạ Thiên Kỳ……. “ Dạ Thiên Kỳ, bây giờ, việc đầu tiên em nghĩ đó là, em phải nỗi lực sống.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói. Dạ Thiên Kỳ nắm chặt bàn tay Lam Ninh, an ủi: “ Anh biết, em yên tâm, anh sẽ không để Ân Phi Trường tự do lộng hàng, anh sẽ không để hắn cướp em đi!” Lam Ninh đưa tay phải nắm chặt lấy bàn tay của Dạ Thiên Kỳ, dùng lực nắm chặt: “ Vâng.” Tiếng “ vâng” bao hàm bao nhiêu sự tin tưởng?! Lúc này, chị y tá bước vào, đổi thuốc cho Lam Ninh. “ Cảm ơn chị y tá.” Lam Ninh cười nói với chị u yá. “ Đừng khách sáo, là việc tôi nên làm.” Khuôn mặt tròn trĩnh, thanh tú dễ thương của chị y tá cùng đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh, cười nói: “ Hai người thật sự rất đẹp đôi, giống như tiên đồng ngọc nữ vậy, như người trên tranh vẽ vậy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi nào đẹp đôi thế này.” Cô ấy nói như thế, Lam Ninh đỏ bừng mặt, cô vội nói: “ Chị y tá, chị hiểu lầm rồi, chúng em không phải….” Mặt Dạ Thiên Kỳ cũng đỏ lên không kém. …….. Ngày hôm sau “ Dạ Thiên Kỳ. Anh ra ngoài một lát đi!” Lam Ninh ngại ngùng nói. “ Sao thế?” Dạ Thiên Kỳ vẻ không hiểu nhìn mặt Lam Ninh. “ Em muốn, em muốn đi vệ sinh, anh ở đây, em ngại.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Ninh đỏ như con tôm luộc vậy. “ Đi vệ sinh à? Không sao, anh còn có thể bế em được.” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc nói. “ Ai cần anh bế chứ? Em tự đi được!” Lam Ninh đỏ mặt nói. “ Không, không ra ngoài, còn khách sáo với anh à?” Dạ Thiên Kỳ cố tình nói. Anh ấy vừa nói vừa cố tình làm mặt ma trêu Lam Ninh. “ Đáng ghét, sắp ra quần rồi.” Lam Ninh gắng sức cầm gối rút từ dưới đầu mình ném thẳng vào mặt Dạ Thiên Kỳ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]