“ Ngốc ạ.” Dạ Thiên Kỳ ôm chặt Lam Ninh vào lòng, sau khi anh ấy lấy xe ra, không nhìn thấy Lam Ninh đâu, anh cho rằng Lam Ninh đi rồi, nhưng nghĩ lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại vì Lam Ninh không phải người thích cho người khác leo cây như thế.
Cho nên, anh tìm khắp nơi quanh đó, cho đến khi nghe thấy tiếng gào thét của Lam Ninh trong ngõ hẻm.
Mặc dù giọng nói đã hoàn toàn thay đổi rồi, nhưng anh ấy vẫn nghe ra là giọng nói của Lam Ninh, thế là, anh điên cuồng lái xe lao vào, cứu Lam Ninh ra.
“ Nếu như anh tìm thấy em sớm hơn một chút. Em đã không phải chịu đau đớn thế này. Xin lỗi, Lam Ninh.” Nhìn bộ dạng đau đớn của Lam ninh, tim Dạ Thiên Kỳ càng nhói đau hơn. Anh ấy tự thầm trách bản thân.
Có người dám làm thương Lam Ninh nặng thế này ngay dưới mắt mình.
Dạ Thiên Kỳ, mày không phải nói muốn bảo vệ cô ấy sao? nhưng tại sao mày không bảo vệ được cô ấy?
Cô ấy ngay trước mắt mày, bị bọn xã hội đen kéo vào ngõ tối, đánh cho thương nặng thế này.
Những vết thương trên người Lam Ninh, giống như trên người Dạ Thiên Kỳ vậy, anh ấy cũng cảm thấy cực kỳ đau. Anh ấy cũng chưa bao giờ nghĩ Lam Ninh bị thương mà mình lại thương xót thế này.
Anh ấy đã coi Lam Ninh là người của mình rồi phải không?
“ Tiểu Dạ ngốc ngếch, em đã....rất mãn nguyện rồi, ha ha, em rất tranh thủ cơ hội mà,” Lam Ninh gắng sức cười cười, “ Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535514/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.