“ Chưa quên, em là một kẻ trộm, em không làm gì không công bao giờ, tiền không phải vạn năng, không tiền thì vạn thứ không làm được, cái gì của em em nhất định lấy lại, Dạ Thiếu Gia, đừng quên ngày mai ghi chi phiếu cho em đấy, em đợi anh đấy!” Lam Ninh cười đứng lên, “ Anh mau ngủ sớm đi, em đi ngủ đây, em cũng không phải bảo mẫu nhà anh, tại sao em phải chăm sóc anh chứ, mệt chết đi được, anh nên thường thêm tiền cho em, anh tự mà nghĩ cho em thêm bao nhiêu tiền đi, em không đưa ra con số cụ thể, cái này tự xem lương tâm anh thôi.”
Cô cố làm ra vẻ thoái mái đi ra khỏi phòng ngủ của Dạ Thiên Kỳ, nhưng, khoảnh khắc đi ra khỏi cửa đó, cô thở dài, không được, Lam Ninh, trước khi mày đi phải để Dạ Thiên Kỳ hồi phục tự tin, mày nhất định phải khiến anh ấy tự tin cao ngạo như trước, không thể để anh ấy hành hạ bản thân như thế được.
Chí ít, cũng phải để anh ấy hồi phục năng lực yêu.
Để anh ấy biết, trên thế giới này, không phải không có tình yêu là không làm gì được.
Nghĩ đến đây, cô thầm tự hạ quyết tâm.
Mình, bây giờ đang bị tổ chức truy giết, không biết lúc nào, mình sẽ bị tổ chức tóm lại, hoặc là, mình sẽ chết trong tay tổ chức, cho nên, việc này nên làm xong sớm.
Nếu không, mình sẽ chết mà không nhắm mắt.
Dạ Thiên Kỳ, em là một đứa trẻ mồ côi, trên thế giới này, em không có người thân, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535507/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.