“ uhm. Đã nhiệt tình như thế, thế thì em không khách sáo nữa, được thôi, đợi em đặt món đây,” Nhụy Tử nghe lời gật gật đầu, “ Em muốn ăn đầu sư tử kho, và...... ruột tôm chiên.”
“ Được, con mèo đói, anh làm cho em.” Dạ Thiên Kỳ bất giác cốc nhẹ vào đầu Nhụy Tử một cái, trên khuôn mặt đẹp trai đó là biểu cảm yêu chiều khiến tim Lam Ninh thắt lại.
Có lẽ Nhụy Tử nói Dạ Thiên Kỳ, em muốn ăn tim và gan của anh, anh ấy cũng sẽ không do dự moi ra mà nấu cho cô ăn.
Nhưng, vẻ chiều chuộng đó, có lẽ anh ấy chưa bao giờ làm với người khác đâu?
Dạ Thiên Kỳ đi nấu mỳ, Nhụy Tử và Lam Ninh ngồi trong phòng khác nói chuyện.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, trong phòng khách đầy ắp tiếng cười.
Tính cách hai người đều mạnh mẽ, lại hài hước, Dạ Thiên Kỳ nghe thấy hai người họ nói chuyện, giống như nghe thấy tiếng tấu nói vậy.
Nói chuyện một lúc, Nhụy Tử cảm thấy có chút không thoải mái, cô chớp chớp mắt nói với Lam Ninh: “ Lam Ninh, tìm cho chị mượn một bộ quần áo ngủ với, người chị dính quá, muốn mặc rộng rãi một chút, lúc đi ra ngoài quên không mang đồ ngủ. Bộ nào cũng được.”
Lam Ninh cười cười: “ Vâng, mặc quần áo của em.”
Nhụy Tử đến phòng ngủ của Lam Ninh, thay sang bộ quần áo mà Lam Ninh chuẩn bị cho cô, cô ấy để mặt mộc càng hiện rõ vẻ trong sáng thuần khiết, giống như một đứa trẻ vậy.
Đúng thế, Nhụy Tử đã là mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535498/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.