Lam Ninh cười đứng lên, đưa bàn tay vỗ nhẹ vào bả vai của Dạ Thiên Kỳ: “ Tin anh sẽ không xù nợ, tôi sẽ không quên đâu, nào, đồng chí Tiểu Dạ, tôi cạo râu cho anh.”
Cô ta cầm con dao của mình lên.
Vừa nhìn thấy con dao đó, Dạ Thiên Kỳ cảm giác như da gà của mình nổi hết cả lên rồi, anh ấy vội nói: “ Đợi một lát, tại sao cô dùng con dao này để cạo râu cho tôi thế?”
Anh ấy còn cho rằng Lam Ninh mang bên mình một con dao cạo lông mày hay gì đó.
“ Đúng thế.” Lam Ninh kỳ lạ nhìn Dạ Thiên Kỳ, cười nói: “ Thế tôi dùng cái gì để cạo cho anh? Dùng răng của tôi để cạo à?”
“ Này, như thế rất nguy hiểm có biết không?” Dạ Thiên Kỳ biết Lam Ninh đã tìm một hòn đá bên bãi biển mài con dao đó cho sắc.
“ Bây giờ còn kén chọn cơ đấy, có dao là may rồi, anh yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, Dạ Thiếu Gia, mau lên, tôi cạo râu cho anh, sau đó anh nợ tôi 500 vạn.” Lam Ninh cười nói, bụp một cái nhảy đến trước mặt Dạ Thiên Kỳ.
Cái con người này!
“ Thôi, tôi không cạo nữa.” Dạ Thiên Kỳ nhanh mồm nói.
“ Không được, tôi sắp kiếm được 500 vạn rồi, sao có thể buông tay được chứ? Anh đã làm cơn nghiện của tôi bùng lên rồi, anh nói không cạo là không được đâu nha? Đừng đùa!” Lam Ninh dùng lực giơ tay cố định lại cổ của Dạ Thiên Kỳ, “ Tôi nhất định phải cạo. Hay là tôi cưỡng hiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535478/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.