Nhưng, bây giờ trong đảo hoang này, nếu như chỉ còn lại một mình mình, cũng thật đáng sợ. Cho nên, giữ lại tên Dạ Thiếu Gia này mua vui cũng là một ý kiến hay.
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, khi Lam Ninh chỉnh xương lại cho Dạ Thiên Kỳ, vẫn mạnh tay mà không nể nang gì, cho nên, Dạ Thiên Kỳ đau đến chết đi sống lại.
Hì hì, Lam Ninh tôi lại dễ dàng bị ức hiếp thế sao? Ức hiếp tôi cũng sẽ có ngày bị báo ứng.
Tôi đương nhiên là người có có ân nhất định phải trả, có thù nhất định không tha! Lam Ninh nhìn Dạ Thiên Kỳ ngủ mê mệt, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu.
......
Tại sao phía trước lại toàn là mây mù, tại sao không nhìn rõ cái gì hết?
Dạ Thiên Kỳ bước từng bước tiến về phía trước, đi quá đám mây mù đó, anh ấy nhìn thấy là một đồng cỏ xanh tươi.
Trên đồng cỏ là những bông hoa đậm nhạt đủ các màu sắc, hoa nở tươi mới, cực kỳ đẹp và thơ mộng. Những đàn bướm rập rờn bay qua bay lại.
Một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn mặc váy trắng ngồi trên đồng cỏ, mái tóc mềm mại như suối nhẹ bay trong gió, Dạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy xúc động đến mức quên cả hít thở.
Nhụy Nhụy......
Mình không ngờ lúc này còn được gặp Nhụy Nhụy một lần nữa.
Dạ Thiên Kỳ xúc động hét lên: “ Nhụy Nhụy, là em sao?”
Hình bóng thanh tú diễm lệ mặc váy trắng đó cũng vui mừng quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535476/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.