Chương trước
Chương sau
Lạc Mộ Thâm đã không còn kịp đấu võ mồm với Phương Trạch Vũ nữa rồi, anh ấy vội lau nước ở đầu và mặt, nhìn về phía con của chúng tôi.
Y tá cười quấn tã cho em bé xong đặt nằm bên cạnh tôi, tôi nhìn thấy chiếc miệng chúm chím, nước da trắng hồng búng sữa của con yêu, bây giờ đã ngừng khóc rồi, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh nhìn bên ngoài với vẻ lạ lẫm, tôi xúc động chảy nước mắt, thì ra đứa con trong bụng tôi là một bé gái, hơn nữa lại là một bé gái xinh xắn đáng yêu như thế này.
Lạc Mộ Thâm cười bò nhoài bên cạnh tôi, anh ấy hôn tôi một cái, rồi lại hôn khẽ vào trán con, anh ấy nhẹ nhàng nói: “ Anh yêu hai mẹ con, tình yêu lớn của anh và tình yêu nhỏ của anh.”
.......
Tôi rất may mắn, mới sinh sau nửa tiếng đã có những tia sữa đầu tiên về, cho nên con của tôi thời gian đầu đã được ăn sữa non quý giá đó.
Nhìn chiếc miệng nhỏ xinh của con, ra sức mút sữa về, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ. Toàn thân đều là tình mẹ thương con.
Thực ra tôi vốn dĩ không phải người thích trẻ con đến thế, cũng chưa bao giờ nghĩ mình trẻ thế này đã sinh con, nhưng khi mang thai, tôi trở nên đặc biệt thích trẻ con, khi đi dạo ở bên ngoài với Lạc Mộ Thâm, nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu đó, chúng tôi không muốn dời đi, cứ cố ngắm nhìm một lúc, chơi đùa một lúc rồi mới về.
Bây giờ, chúng tôi có con của mình rồi, cảm giác sung sướng và yêu thương quả thật có dùng bút cũng khó có thể diễn tả hết được.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, con sinh ra nhỏ như thế mà đã có sức mà mút sữa rồi.
Tôi dịu dàng ngắm nghía con của chúng tôi, đưa cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy con, thật sự cảm thấy tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Những đau đớn vùng vẫy khi vừa nãy tôi sinh con, giờ đây đã tan biến hết, thay vào đó là cảm giác sung sướng trào dâng.
Cho con ăn sữa, cảm giác thật sự rất tuyệt. Tôi cũng rất may mắn vì nhanh như thế đã có sữa rồi, không cần cho con ăn sữa ngoài. Sau khi cho con ăn xong, y ta cười bế con đi tắm, còn tôi ở trong phòng phẫu thuật quan sát hai tiếng.
Sau hai tiếng tất cả đều bình thường, mới quay về phòng bệnh.
Đây là để phòng tránh băng huyết cho sản phụ và tắc nước ối gì đó.
Lạc Mộ Thâm ở lại cùng tôi.
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm chặt lấy tay tôi.
“ Đầu lợn, em rất dũng cảm.” Lạc Mộ Thâm nói, “ Thật đấy, anh lần đầu tiên nhìn thấy phụ nữ sinh con, em biết anh có cảm giác gì không?”
“ Cảm giác gì? Không phải là thấy ghê tởm và sợ hãi đấy chứ?” Tôi cười hỏi.
Thực ra tôi thật sự hơi hối hận khi để Lạc Mộ Thâm nhìn thấy bộ dạng của tôi khi sinh, tôi nhớ lại bộ dạng đau đớn thảm hại của tôi chắc chắn rất khó coi, càng khiến tôi sầu não chính là, tôi ở trước mặt Lạc Mộ Thâm rặn ra một cục phân.
Huhuhu, chỉ tại tôi lúc đó quen miệng, hơi tí là nói: “ Em muốn đi nặng.”
Kết quả, đi nặng thật sự đến rồi, tôi tưởng tượng mình giống con chim đà điểu vùi đầu vào trong cát, không muốn chui ra nữa.
“ Không, không hề ghê tởm với sợ hãi gì hết, ngược lại, trong lòng tràn đầy xót thương, anh may mắn không phải phụ nữ, chả trách nói phụ nữ, nên được yêu thương, tại vì cả đời người phụ nữ, sứ mệnh đảm đương trách nhiệm quá nhiều, anh cảm thấy, các ông chồng toàn quốc nên được cho phép vào phòng đẻ, nhìn thấy vợ mình kiên cường đau đớn mà sinh cho mình đứa con, anh nghĩ bọn họ sẽ càng thấy hiểu sự hy sinh vĩ đại của người phụ nữ, càng quý trọng và thương yêu vợ của mình. Nhụy Tử, cảm ơn em.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, anh ấy xoa tay tôi, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay của tôi.
“ Uhm, em cảm thấy cũng đúng, anh không biết chứ, bắt đầu còn có thể chịu được, sau mấy lần đau đớn, em như nhũn người ra, em gần như sắp cầu cứu Phương Trạch Vũ cho đẻ mổ rồi, nhưng em nghĩ, không được, mình phải kiên cường, em không thể yếu đuối như thế được, hơn nữa trước mắt em hiện lên Hoàng Kế Quang, Khâu Thiếu Vân, Lưu Hồ Lan, Đổng Tồn Thụy...em nghĩ liệt sĩ người ta anh dũng hy sinh như thế? Cho nên, em nghiến răng, rặn mạnh một cái.” Tôi cười nói.
“ Tiểu kiên cường của anh.” Lạc Mộ Thâm cười ôm chặt lấy tôi, kề trán vào tôi nói, “ Nhụy Tử, em vất vả như thế vì anh mà sinh con, khiến anh càng yêu em hơn, càng trân trọng em hơn, cả đời này anh sẽ đối tốt với em.”
Tôi cười nắm chặt tay anh ấy.
Hai tiếng ở phòng quan sát hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi có thể về phòng bệnh rồi.
Y tá và Lạc Mộ Thâm bế tôi ngồi vào xe đẩy, Lạc Mộ Thâm xúc động đẩy tôi, đắp trên người tôi chiếc chăn dầy, quay về phòng bệnh.
Tôi ngồi trên xe đẩy, cảm thấy mình giống như một nữ anh hùng vậy.
Quay về trong phòng bệnh, tôi mới phát hiện, bố mẹ tôi đã được Lạc Mộ Thâm phái người đón lên rồi.
Lúc này, khi chờ đợi ở trong phòng cấp cứu. Để giải tỏa nỗi sốt ruột lo lắng của bố mẹ tôi, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn luôn nói chuyện với họ.
Bố mẹ tôi nhìn thấy tôi, vui mừng chạy đến, nỗi lo như được giải tỏa, tôi giơ ngón tay làm tư thế thắng lợi về hướng họ.
Tình cảm của người bố bao giờ cũng sâu nặng, cho nên, nhìn thấy tôi, bố tôi không nói gì, chỉ xúc động nhìn tôi.
Còn mẹ tôi ôm chặt tôi vào lòng.
“ Không phải nói còn tận 7 ngày nữa mới sinh sao? sao lại nhanh thế chứ? Mẹ còn đang nghĩ hôm nay đến thăm con, chờ con sinh, nào ngờ hôm nay đã sinh rồi.” Tôi tôi xót xa nhìn tôi nói.
“ Hôm qua Nhụy Tử ăn lẩu và thịt xiên canh tê cay nhiều, kết quả no quá đẩy cả em bé ra.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Có điều, mẹ, Nhụy Tử rất kiên cường dũng cảm, vậy mà sinh thường được em bé nặng 3,5kg đấy ạ.”
Tôi lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Đương nhiên, tôi là ai chứ? Tôi là một nữ hán tử mà!
“ Bố mẹ, bố mẹ nhìn thấy bé cưng chưa?” Tôi cười hỏi bố mẹ tôi.
“ Bố mẹ nhìn thấy rồi, vừa xinh xắn lại đáng yêu, bây giờ trẻ con được chăm sóc tốt, không giống như Nhụy Tử trước đây sinh ra giống như khỉ vậy, em bé rất bụ bẫm, giống Nhụy Tử, nhưng còn phải xinh hơn Nhụy Tử.” Bố tôi nói.
“ Bố, xem bố nói kìa, nói giống con là được rồi, còn nói xinh hơn con nữa, còn nói con trước đây giống khỉ, bố không sợ có người đắc ý nói anh ấy làm thay đổi giống của con sao?” Tôi cười nói, liếc nhìn Lạc Mộ Thâm.
Lúc này, đúng là có người đang rất đắc ý.
Anh ấy đầu và mặt đều ướt, nhìn bộ dạng bên ngoài rất buồn cười.
“ đương nhiên,là con của Nhụy Tử và Đại Thâm, có thể không xinh đẹp đáng yêu sao? dự tính rồi dự tính rồi nhé? Sau này sẽ làm con dâu của mình.” Tần Hạo Nhiên cười nói.
“ Còn lâu, ai làm con dâu của cậu chứ? Con trai của cậu ở đâu? Đến vợ cậu còn không biết ở đâu nữa là, mau tìm đối tượng đi, tránh việc bố cậu ngày nào cũng phải đánh cậu.” Lạc Mộ Thâm đáp trả lại Tần Hạo Nhiên,
“ Lại còn xem thường mình à, lẽ nào mình thật sự không tìm được vợ sao?” Tần Hạo Nhiên lẩm bẩm nói, anh ấy lại hồi phục dáng vẻ âm mưu gian xảo, “ Mình nói Đại Thâm, sao nãy mình nghe Đại Vũ nói, cậu vừa ngất xuống đấy phải không? Còn bị dội một gáo nước lạnh nữa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.