Lạc Mộ Thâm đã không còn kịp đấu võ mồm với Phương Trạch Vũ nữa rồi, anh ấy vội lau nước ở đầu và mặt, nhìn về phía con của chúng tôi.
Y tá cười quấn tã cho em bé xong đặt nằm bên cạnh tôi, tôi nhìn thấy chiếc miệng chúm chím, nước da trắng hồng búng sữa của con yêu, bây giờ đã ngừng khóc rồi, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh nhìn bên ngoài với vẻ lạ lẫm, tôi xúc động chảy nước mắt, thì ra đứa con trong bụng tôi là một bé gái, hơn nữa lại là một bé gái xinh xắn đáng yêu như thế này.
Lạc Mộ Thâm cười bò nhoài bên cạnh tôi, anh ấy hôn tôi một cái, rồi lại hôn khẽ vào trán con, anh ấy nhẹ nhàng nói: “ Anh yêu hai mẹ con, tình yêu lớn của anh và tình yêu nhỏ của anh.”
.......
Tôi rất may mắn, mới sinh sau nửa tiếng đã có những tia sữa đầu tiên về, cho nên con của tôi thời gian đầu đã được ăn sữa non quý giá đó.
Nhìn chiếc miệng nhỏ xinh của con, ra sức mút sữa về, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ. Toàn thân đều là tình mẹ thương con.
Thực ra tôi vốn dĩ không phải người thích trẻ con đến thế, cũng chưa bao giờ nghĩ mình trẻ thế này đã sinh con, nhưng khi mang thai, tôi trở nên đặc biệt thích trẻ con, khi đi dạo ở bên ngoài với Lạc Mộ Thâm, nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu đó, chúng tôi không muốn dời đi, cứ cố ngắm nhìm một lúc, chơi đùa một lúc rồi mới về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535431/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.