Tôi cười nhìn cậu ấy.
Châu Đình mở cuốn sổ đỏ ra, phát hiện căn nhà của mình rộng tận 150m2, cậu ấy xúc động không kìm được khóc òa lên.
Nên biết căn nhà này, cậu ấy và Đoàn Hiểu Phi có lẽ đánh đổi hai mươi ba mươi năm cũng không kiếm được tiền mua. Còn cho rằng phải thuê nhà rồi kết hôn nữa.
“ Nhụy Tử, cảm ơn cậu, cảm ơn anh Đại Thâm.” Châu Đình nói.
“ Cảm ơn gì chứ? Chúng mình không phải bạn tốt sao? May là anh ấy có năng lực này. Nếu như không có khả năng thì muốn cũng không được.” Tôi cười ôm lấy Châu Đình.
Thực ra, tôi và Lạc Mộ Thâm luôn muốn tặng cậu ấy một căn nhà, chỉ là chúng tôi biết Châu Đình sẽ không nhận, bây giờ đúng lúc chúng tôi có thể mượn cớ cảm ơn cậu ấy mà thôi.
“ Đợi sau khi mình khỏe, mình có thể chuẩn bị hôn lễ rồi. mình tính đến mồng 1 tháng 5 năm sau mình có thể kết hôn rồi.” Châu Đình xúc động nói.
Tôi cười nhìn Châu Đình, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ấy hơi ửng đỏ lên.
Chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên điện thoại của tôi réo lên nhạc chuông dễ nghe, tôi cầm lên xem, giật mình nhìn lại lần nữa, tại vì trên màn hình hiển thị: Lâm Sảnh Di.
Lâm Sảnh Di này né tránh trừng trị của pháp luật lại định giở trò gì thế?
Tôi nghĩ một lát, rồi nghe điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt của Lâm Sảnh Di: “ Này, Tư Nhụy, tôi có thể gọi cô như thế được không?”
Tôi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535414/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.