Mấy người con gái cẩn thận dè dặt nhìn Lâm Sảnh Di, dường như bộ dạng của Lâm Sảnh Di không biết tức giận.
“ Đúng thế, anh ấy rất xuất sắc.” Giọng nói của Lâm Sảnh Di trở nên dịu dàng hơn, nhưng cũng hết sức suy sụp.
Cô ấy khẽ nhíu mày, nước mắt dường như sắp chảy ra rồi.
Giản Doanh và mấy người con gái đó nhìn thấy, cũng không kìm được cảm thấy trong lòng xót xa.
Bọn họ đương nhiên không biết giữa Lạc Mộ Thâm và Lâm Sảnh Di xảy ra chuyện gì, bọn họ ấn tượng về quan hệ của Lạc Mộ Thâm và Lâm Sảnh Di chỉ dừng lại ở việc hai người đi chụp ảnh cưới rất đẹp, tuyên bố đính hôn long trọng ở biển tình yêu, sau đó Lạc Mộ Thâm lại đơn phương công khai hủy bỏ việc hôn ước.
Bọn họ không biết Lạc Mộ Thâm bị Lạc Mộ Phong mạo doanh đã đi đăng ký với Lâm Sảnh Di.
Cho nên, bọn họ bây giờ cũng là vì nịnh Lâm Sảnh Di, cho nên lập tức biểu lộ đồng tình và thương xót với Lâm Sảnh Di.
“ Chị Sảnh Di, chị sao thế?” Giản Doanh do dự hỏi.
“ Không có gì.” Lâm Sảnh Di khẽ gạt giọt nước mắt vừa lăn xuống, “ Chỉ là, nhắc đến Lạc tổng, hơi buồn mà thôi.”
Buồn...
Miệng cô ấy nói như thế, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
“ Chị Sảnh Di....” Giản Doanh và mấy người con gái kia không biết nên nói gì, có nên tranh thủ khuyên ngủ Lâm Sảnh Di không?
Lâm Sảnh Di liệu có tức bọn họ không?
Bọn họ đang do dự, Lâm Sảnh Di khẽ ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535390/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.