Dạ Thiên Kỳ trong việc lần này, thật sự có ảnh hưởng hết sức quan trọng, là anh ấy, kiên định lòng tin của tôi, là anh ấy, khiến tôi càng tin Lạc Mộ Thâm hơn.
Chúng tôi vốn dĩ muốn mời Dạ Thiên Kỳ đến, nhưng khi tôi gọi điện cho Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ nói bây giờ đang ở Mỹ.
Tôi biết anh ấy chưa chắc là đang ở Mỹ, chỉ là anh ấy lấy cớ từ chối mà thôi.
Con người anh ấy, khi tôi cần anh ấy nhất, anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, khi tôi vui vẻ hạnh phúc, anh ấy sẽ rời xa tôi.
Anh ấy khiến tôi thương xót như thế, khiến tôi kính trọng và khâm phục.
“Ồ, đúng thế, lần này Dạ Thiên Kỳ giúp chúng ta rất nhiều.” Phương Trạch Vũ nói, “ Thực ra, chúng ta có thể làm bạn tốt, nhưng xích mích bao nhiêu năm như thế.”
Trong đôi mắt sâu xa của Lạc Mộ Thâm mang đầy chân thành, anh ấy quay đầu lại, khẽ nhìn tôi: “ Nhụy Tử, nếu như có cơ hội, em nói với Dạ Thiên Kỳ, nếu như cần Lạc Mộ Thâm anh giúp chuyện gì, ngoài việc không thể đưa Nhụy Tử cho cậu ấy, những thứ khác, chỉ cần cậu ấy muốn, có thể lấy bất cứ lúc nào, kể cả mạng của Lạc Mộ Thâm anh cũng được.”
Tôi biết anh ấy nói được làm được.
Trong lòng tôi rất vui, bây giờ, hai người đàn ông tôi kính trọng, cuối cùng cũng không còn thù hằn đối phương nữa, tôi giống như một miếng băng dính hai mặt, gắn liền bọn họ với nhau vậy.
“ Có điều, Đại Thâm, mình thật sự nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535354/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.