Lạc Kiến Ba nghe cô ta khóc lóc kể lể, ông ta khẽ nheo mắt lại, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt gian xảo nhìn tất cả.
Thì ra Trần An An này giấu mình mà chọc lỗ ở bao cao su mình đeo, như thế, cô ta thật sự có khả năng mang thai con của mình.
Ông ta vốn dĩ muốn nổi trận lôi đình, tức giận trút lên Trần An An này dám làm trò sau lưng ông ta, nhưng ông ta đột nhiên nghĩ, bốn người con trai của mình bây giờ, bản thân không phải hết sức hài lòng, vốn dĩ ông ta cho rằng Lạc Mộ Thâm giống mình nhất lại dám ngang nhiên làm trái ý mình.
Điều này khiến ông ta cảm thấy vừa uất ức vừa nén giận, ông ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như Trần An An thật sự mang thai đứa con của mình, thế thì có lẽ đứa con này lớn lên có thể rất giống mình chăng?
Trong lòng ông ta lại tràn đầy hy vọng.
“ Chủ tịch Lạc, em thật sự yêu anh rất yêu anh, em không cần gì khác, không cầu xin anh lấy em, anh chỉ cần xem em với thân phận là mẹ đứa trẻ, cho em một nơi dung thân là được rồi.” Trần An An khóc nói.
Cô ta đánh cược bản thân mình như thế.
Nếu như Lạc Kiến Ba thật sự thương xót đứa trẻ này, thế thì, ông ta có phải sẽ nể mặt đứa trẻ này mà bảo đảm cho cuộc sống của mình và đứa trẻ, để mình không phải lo cơm ăn áo mặc nữa?
Cô ta nhìn Lạc Kiến Ba, tim trong lồng ngực đập nhanh hơn.
“ Được rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535349/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.