Tôi gặm một cục xương hầm, lại uống một ngụm canh, mới hỏi Châu Đình, “ Châu Đình, tại sao cậu không học được một nửa tay nghề của bác Đoàn chứ? Cậu nên biết, để giữ một người đàn ông, phải giữ được khẩu vị của anh ta trước đấy! Cậu cũng chịu khó học nấu ăn đi, sắp thành cô dâu rồi đấy.”
Châu Đình nhún nhún vai ra vẻ không quan trọng, “ Mình kệ thôi, muốn ăn gì, về nhà tìm mẹ chồng mình là được rồi, hơn nữa, mình còn lâu mới vào bếp, cả người mùi khói dầu, rất dễ thành bà mặt vàng!”
Tôi lần này thật không biết nói gì nữa, Châu Đình vốn dĩ chính là người không biết gì về bếp núc, nói với cậu ấy những lời này, không khác gì nói, “ Có điều Châu Đình, thân hình của cậu, về sau chắc chắn càng ngày càng đậm đà, chắc chắn là do bác Đoàn chăm cậu, giống như chăm lợn con vậy! Ha ha!rn rn
“ Cậu thật đáng ghét, cậu còn nói mình, lần sau không đưa cậu về nhà ăn cơm nữa!” Châu Đình lẩm bẩm nói, chỉ ngón tay đầy dầu vừa ăn xương xong vào tôi mà nói.
“ Được rồi, mình biết rồi, sau này không nói cậu nữa đã được chưa?” Tôi cười nói, gạt ngón tay đầy dầu đó của Châu Đình ra, Châu Đình, nếu như Trần An An vẫn giữ được vẻ ngây thơ trong sáng như cậu thì thật tốt biết bao nhiêu?
Nếu như thế, chúng ta vẫn sẽ là ba người bạn tốt, đáng tiếc.....
“ Nhụy Tử, Châu Đình, các con ăn trước đi, bác bận làm một đơn nữa, sắp có một bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535341/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.