“ Hừ, thế thì phải dựa vào tôi rồi.” Trần An An liếc nhìn tôi, cười nói: “ Tóm lại đứa con này, có thể hoàn toàn thay đổi địa vị của tôi, Tô Tư Nhụy, mặc dù vận may của cậu tốt hơn tôi, nhưng tôi muốn cậu biết, nỗ lực còn quan trọng hơn may mắn nhiều.”
“ Đừng nói sớm như thế, thế thì chúng ta giương mắt chờ xem, phu nhân Lạc.” Tôi cười nhìn Trần An An.
“ Nhụy Tử......” Trần An An đột nhiên tiến sát vào tôi, cậu ta trở lên nhẹ nhàng, nắm lấy tay tôi.
Tôi đã không cảm nhận thấy độ ấm của bàn tay cậu ta từ lâu rồi, trước đây hồi còn đi học, chúng tôi thường xuyên nắm tay nhau, kể cả đi vào nhà vệ sinh cũng nắm tay nhau đi, đó là tình cảm gần gũi giữa con gái với nhau.
Nhưng từ lúc tình bạn của chúng tôi không còn nữa, tôi không bao giờ kéo tay cậu ta nữa.
Đừng nói là kéo tay, đến nói chuyện cũng toàn buông những lời lẽ khó nghe.
Bây giờ, Trần An An lập tức ấm áp như thế, tôi cảm thấy không quen.
Tôi vẫn quen cậu ta với dáng vẻ một mụ phù thủy xinh đẹp.
“ Nhụy Tử, dù sao chúng ta đã từng là bạn tốt, tôi bây giờ thật lòng vì cậu mà nghĩ, cậu bây giờ đã bị Lạc Mộ Thâm đá rồi, cậu bây giờ còn ở lại đây có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào cậu muốn trở thành trò cười cho tất cả mọi người sao? Cậu ở đây đợi buồn bực biết bao nhiêu! Cậu không biết sau lưng bọn họ nói cậu thế nào, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535339/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.