Dạ Thiên Kỳ lái chiếc xe sang đó lao về phía trước, Lương Cẩn Hàn ưỡn thẳng lưng, đứng lên; anh ấy rời khỏi chỗ ngồi, lấy ra một khẩu súng cỡ nhỏ kiểu mới ( làm kinh doanh tung hoành hai mặt trắngd den, có mấy người mà không có súng ống ẩn giấu đằng sau chứ? Nếu như làm kinh doanh chân chính trung thực, có lẽ, đã bị hất khỏi thương trường từ lâu rồi, bạn cho rằng người như kiểu Lạc Mộ Thâm là sinh ra đã có tính kinh doanh lương thiện sao? Huống hồ là kiểu người như Lương Cẩn Hàn, anh ta còn có phía quân đội đứng đằng sau. Những thứ vũ khí này, bình thường Lương Cẩn Hàn sẽ không mang ra để đi hại người, nhưng lúc cần thiết, anh ta sẽ dùng để bảo vệ bản thân. Ví dụ như lúc này. Người Nhật Bản đã giương súng ra trước, thế thì không trách được Lương Cẩn Hàn rồi.)
Bây giờ nhất thiết phải giải quyết những người này, nếu như càng chạy vào bên trong, thế thì đã chạy ra khỏi phạm vi ranh giới rồi, đến lúc đó muốn giết bọn họ, thật sự không nói trước được.
Cho nên, bây giờ chính là lúc để giải quyết bọn người này.
Lương Cẩn Hàn một tay mở nắp cửa thông phía trên, một luồng gió lạnh thổi táp vào bên trong; anh ấy tay cầm chiếc súng cỡ nhỏ Codol kiểu mới đó, liếc nhìn về phía đằng sau mấy cái, sau đó tiếp tục lật người lại, nửa thân thò ra ngoài cửa thông, chân phải đứng trụ chắc lên ghế, lấy thế đứng thăng bằng.
Đôi mắt đẹp chớp lên tia sắc lạnh, nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535335/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.