“ Đúng thế. Tôi bây giờ chỉ là một nhân viên bình thường của bộ phận hậu cần, giống như mọi người thôi.” Tôi cố ý rất tự nhiên rất gần gũi, nói một cách nhẹ nhõm, thậm chí trong lời nói còn có chút thoải mái.
“ Thì ra là thế à. Thì ra cô bị giáng chức à! Thật là thú vị, còn lên mặt kênh kiệu là thư ký tổng giám đốc, hại bọn tôi vừa nãy phải căng thẳng, mồ hôi toát cả ra.” Cả nhóm người này cười nói. Tôi nhìn thấy trên mặt bọn họ đã trở về trạng thái cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Lúc này, người nhân viên nữ đó vốn dĩ muốn giúp tôi bê hộp đồ cười khẩy nói mới các nhân viên khác: “ Đừng ở đây nhìn nữa, mau quay về làm việc đi, xúm lại làm gì chứ! Thật là, cứ nhìn xem khỉ vậy.”
Cô ta đã không còn vẻ nịnh bợ kính cẩn như lúc nãy, giờ đã trở nên khinh khỉnh ghê gớm, bộ dạng của cô ta, khiến tôi liên tưởng đến Lý Mộng Dao, hoặc là Trần An An.
Tôi nhìn thấy trên tấm phù hiệu gài trên ngực áo cô ta có dòng chữ “ Thư ký giám sát bộ phận hậu cần – Dương Mặc Mặc.”
Thì ra cô ta là thư ký giám sát của bộ phận hậu cần.
Nghe thấy thư ký giám sát tên gọi là Dương Mặc Mặc này nói như thế, các nhân viên khác không ai bảo ai tự giãn ra, không ai để ý đến tôi nữa. Thật đúng là hổ ra khỏi rừng sâu, đến chó cũng bắt nạt được! Mặc dù tôi không cho rằng mình là hổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535319/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.