“ Mọi người đừng nói nữa, việc còn chưa làm rõ ràng, con phải đi hỏi anh ấy cho ra nhẽ, kể cả như thế nào cũng phải nói cho rõ chứ?” Tôi chảy nước mắt nói, đây là lần đầu tiên tôi đối diện người nhà mình mà lại yếu đuối thế này, yếu đuối giống như một người tượng đất vậy, chạm nhẽ là vỡ.
Tôi không can tâm, tôi thật sự muốn hỏi anh ấy, tại sao anh ấy thay đổi nhanh như thế? Mấy ngày trước, chúng tôi không phải vẫn tình cảm ngọt ngào sao?
“ Còn cần gì phải rõ ràng chứ? Đây không phải quá rõ rồi sao, người ta chính là muốn đá con, bây giờ điện thoại còn không nghe của con, còn chụp ảnh thân mật với tiểu thư thiên kim nhà giàu khác, con còn đợi cái gì?” Mẹ tôi tức hầm hầm nói, “ tại sao bây giờ con gái tôi lại không biết xấu hổ chứ, bị người ta lừa còn không biết. Mẹ nói cho con biết, có phải con đọc sách nhiều quá nhiều đúng không, bây giờ ngớ ngẩn lú lẫn sắp phát điên rồi đúng không, chẳng trách người ta nói con gái cho học nhiều chẳng được gì mà. Mẹ thấy con không nên đọc nhiều sách nữa. Con còn không bằng những đứa bỏ học kia.”
Mẹ vừa quở trách tôi, vừa ấn ấn ngón tay vào đầu tôi, tôi ngơ ngẩn nhìn họ, cảm thấy tim mình giống như đang rỉ máu vậy.
Là thật sao?
Anh Đại Thâm, là thật sao?
Tôi đã không còn sức mà biện bạch gì nữa, chỉ ngồi đó mà chảy nước mắt.
Tim tôi run rẩy đau nhói.
Nhưng tôi vẫn bất chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535311/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.