Dáng vẻ điệu bố đó, tôi quả thật thấy khó coi quá. Em họ của tôi, tại sao......
“ Cái này không phải anh nói là được.” Lạc Mộ Thâm mỉm cười nói, “ Hồi chị em ứng tuyển vào Lạc Thị, lúc đó thi viết xếp thứ nhất, cho nên anh mới tuyển dụng cô lấy.” Lạc Mộ Thâm cũng nó thẳng.
“ Đó không phải do trước đây chưa quen biết sao? Bây giờ quan hệ của chúng ta khác rồi, còn cần em phải thi xếp thứ nhất sao?” Giai Giai mỉm cười nói.
Chú hai tôi hơi ngại, nói: “ Tiểu Lạc, Giai Giai vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cháu đừng để bụng nhé.”
Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Chú yên tâm ạ, Giai Giai là em họ của Nhụy Tử, sao cháu có thể để bụng chứ?”
“ Chính thế, anh Đại Thâm, em rất thích anh.” Giai Giai cười nói, nó nháy mắt với tôi, “ Chị Nhụy, chị sẽ không ghen mà tức giận chứ?”
“ Sao có thể thế được chứ?” Tôi cười cười nói, mặc dù trong mồm nói như thế, nhưng trong lòng tôi thật sự không thoải mái lắm, tại vì em họ tôi biểu hiện sự mê mẩn thích thú với Lạc Mộ Thâm quá rõ ràng.
Trên nét mặt đều là vẻ ngưỡng mộ yêu thích Lạc Mộ Thâm, gần như sắp phát điên rồi.
Điều này khiến tôi hết sức không thoải mái.
Hơn nữa tôi càng lo hơn đó là, vốn dĩ bố mẹ tôi không thích Lạc Mộ Thâm lắm, không muốn đồng ý quan hệ của chúng tôi, giờ lại thêm Giai Giai như thế này nữa, đó không phải......
“ Nhìn chị em chẳng tức giận chút nào.” Giai Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535302/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.