Lạc Mộ Thâm nghĩ một lát: “ Cháu thật không biết mình muốn ăn gì, cháu cũng không hiểu về nơi này lắm, không biết ăn gì ngon. Chú và cô cảm thấy có gì ngon dẫn chúng cháu đi ăn là được rồi ạ.”
“ Thế thì chúng ta đi ăn cân đầu ba não nhé.” Tôi lập tức nói.
“ Cân đầu ba não” là quán ăn rất đặc sắc của thành phố h chúng tôi, dùng một nồi to hầm các loại gân bò khoai tây, thịt bò trâu gì đó, còn có thể cho các loại rau khác vào, rất hấp dẫn.
Khi tôi ở thành phố A, cũng thường xuyên nhớ đến món ăn này, mặc dù thành phố a cũng có quán ăn gần giống như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy không ngon như quán gần nhà tôi.
Đến đó chúng tôi có thể ăn thịt bò gì đó, răng ông bà tôi cũng yếu rồi, có thể ăn các loại củ ninh nhừ, rau gì đó.
“ Được mà, chỉ cần em thích ăn thì anh cũng thích.” Lạc Mộ Thâm nói.
“ Ưh, thế thì chúng ta đến quán ăn Cân đầu ba não nhé.” Bố tôi nói.
Thống nhất ý kiến, chúng tôi mặc thêm quần áo rồi đi đến quán cân đầu ba não.
Sau khi Lạc Mộ Thâm mặc áo khoác xong, rất nhanh nhẹn tay trái dìu ông tôi, tay phải đỡ bà tôi.
“ Ông, bà, đi từ từ ạ.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Tôi vui vẻ nhìn Lạc Mộ Thâm, thật sự, Lạc Mộ Thâm làm rất tốt, biết cách thể hiện, dáng vẻ hiếu thuận đáng yêu đó, ai mà không thích chứ?
Tôi nhìn trộm ông bà tôi, trong mắt hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535289/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.