Dạ Thiên Kỳ thật sự quyết rồi, anh tuyệt đối không cho phép mình thua, hơn nữa đây cũng là vì Nhụy tử.
Anh ấy biết, nếu như có được sự giúp đỡ của mèo đen, Nhụy Tử sẽ bình an.
Tất cả mọi người đều che miệng lại, không dám hét lên tiếng.
Nhưng, đợi bánh trước xe của Dạ Thiên Kỳ đến dốc cao đó, độ cao của gầm bánh xe trước của anh ấy thấp hơn 1cm so với bên sườn dốc, cũng chính là nói, trong 0.01 giây phía dưới, sẽ có xe và người chết thảm hại ở dưới đó.
Dạ Thiên kỳ nghiến chặt răng lại, nhắm nghiền mắt, đành phải nghe số trời đợi sự va chạm kinh thiên động địa đó.
“ Bụp.....” Bán trước của xe moto đã phát sinh va chạm với mép vực.
“ vĩnh biệt em, Nhụy Nhụy.....” trong lòng Dạ Thiên Kỳ nói.
Cú va chạm đó, khiến lò xo giảm xóc của bánh trước chiếc xe moto việt dã đó trong khoảnh khắc co lại nửa thước, nhưng cũng chính là nửa thước cứu mạng này, khiến bánh trước chiếc xe nhấc cao độ cao, “ soạc” một tiếng, chiếc xe moto mang theo lực quán tính bay sang phía bên kia của vực sâu, giống như con ngựa hoang tuột dây cương vậy, bay về phía trước hơn hai mươi mét, mới từ từ rơi xuống đất.
Dạ Thiên Kỳ nằm trên đất một lúc, mơi mệt nhọc bò dậy, anh ấy nhìn mèo đen: “ Mèo đen, tao bay qua rồi, mày phải giúp tao, mày phải giữ đúng lời hứa với tao!”
Mèo đen ở phía bên kia dốc dùng đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, trầm lặng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535271/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.