Tôi chưa bao giờ ngờ rằng, khi tôi gặp Dạ Thiên Kỳ, tôi lại trở thành phạm nhân trong tù giam thế này.
Tôi sững sờ ở đó, nhìn Dạ Thiên Kỳ, tôi gần như sắp khóc òa lên rồi.
Dạ Thiên Kỳ........
“ Nhụy Nhụy.........” Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy tôi, vội vàng lao đến, nữ cảnh sát phụ trách canh giữ phòng phạm nhân gặp khách cười với Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ tiên sinh, ngài mau tranh thủ thời gian nói với Tô Tư Nhụy nhé!”
Cô ta rất biết điều, nói xong liền lùi ra ngoài.
Tôi không kìm được cười đau khổ, người ta đều nói Dạ Thiên Kỳ ở hai đường đen trắng đều được hoan nghênh, xem ra đúng là như thế.
Dựa vào lý mà nói vụ án của tôi tình tiết nghiêm trọng, vốn dĩ bạn bè không có quyền lợi vào thăm, nhưng Dạ Thiên Kỳ vẫn vào được.
Anh ấy vẫn rất quan tâm rôi, điều này khiến trái tim kẻ đang làm phạm nhân như tôi cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, ấm áp đến mức tôi rất muốn khóc.
“ Nhụy Nhụy, không sao, không sao, em yên tâm, anh sẽ liều mạng bảo vệ em.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, dáng vẻ không phải là nét mặt cười đùa cợt nhả không nghiêm túc nữa rồi, anh ấy đưa tay ra, lau đi giọt nước mắt giống như trân châu trên mặt tôi vậy.
Vẫn là cảm giác quen thuộc đó, biểu cảm trên mặt vẫn là sự yêu thương quan tâm, tôi biết anh ấy thích tôi, vượt xa tình cảm tôi dành cho anh ấy, tôi biết tôi thật sự phải xin lỗi anh ấy, tại vì tôi đã phụ lòng tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535267/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.