Lạc Mộ Thâm rất ấm ức ôm đầu mình nói: “ Người ta chỉ là hy vọng em cũng không muốn rời xa anh mà!”
Tôi lạnh lùng nói: “ Thế thì phải xem biểu hiện của anh thế nào. Nếu như anh không tốt với em, em chắc chắn sẽ rời xa anh?”
Lạc Mộ Thâm lập tức giơ đũa trong tay lên: “ Trời đất làm chứ, tôi........”
“ Biết rồi, anh mau ăn cơm đi!” Tôi hằm hằm nói.
Tôi xúc một miếng khoai tây nhão cho vào trong miệng Lạc Mộ Thâm, lẩm bẩm nói: “ Xem có bịt được miệng của anh không?”
Lạc Mộ Thâm vừa ăn thêm miếng cơm, vừa cười vui vẻ.
Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ như thế, dường như bản thân ra sức làm bao nhiêu năm, có được bao nhiêu thứ như thế, nhưng đều không bằng trái tim của tôi.
Chỉ cần có được trái tim đó, anh ấy cảm thấy tất cả đều viên mãn rồi.
Bản thân trước đây, muốn cái này muốn cái kia, nhưng đến tay rồi thì lại không thích, bây giờ, anh ấy mới tìm thấy thứ mà bản thân mình thật sự muốn.
Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm đặt bát đũa xuống, dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, học điệu sến sẩm trong phim Quỳnh Dao, ra vẻ đáng thương nói: “ Đầu lợn, đừng rời xa xanh, đừng rời xa anh......”
Giọng điệu đó, thần thái đó, quả thật giống nữ chính trên tivi, tôi cười đến đau cả bụng.
“ Xin anh đấy, người ta đang ăn cơm, anh làm cái gì thế? Anh muốn cho em sặc chết à?” Tôi ôm bụng nói, “ Anh định ám sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535229/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.