“ Chuẩn bị xong rồi, anh nhẹ một chút nhé.” Tôi khẽ nói, trong lòng lại thấy hồi hộp, tối cố dặn lòng mình, bảo cho bản thân, nhất định không được hắt xì hơi, nhất quyết không được hắtxì vào lúc này.
Nếu còn nghĩ nữa, có lẽ anh Đại Thâm yêu quý của tôi chắc chắn sẽ chẳng chờ đợi mà cho cái đó vào rồi.
Nhụy Tử, mày đừng có hồi hộp đừng có căng thẳng, hít sâu một hơi, thế giới này đẹp biết bao nhiêu, không khí trong lành biết bao........
Tôi không ngừng chấn an bản thân mình.
“ Vậy thì anh cho vào nhé.” Lạc Mộ Thâm hướng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lấy tai tôi nói.
Mặt tôi quả thật đỏ như quả cà chua chín rồi, tôi cảm thấy mặt mình như phát sốt lên vậy.
May là Lạc Mộ Thâm nhìn không thấy biểu cảm của tôi.
Tôi tóm lấy ga giường, cố gắng thỏ thẻ nói: “ Anh Đại Thâm, anh cho vào đi, em chuẩn bị xong rồi.”
Lạc Mộ Thâm ôm lấy eo tôi, lao người lên phía trước, tôi lập tức cảm thấy có một cảm giác đau chạy dọc khắp người tôi, mẹ ơi, ai nói làm chuyện này không đau chút nào chứ?
Tôi hét lên một tiếng, giống như bị mũi tâm đâm vào người vậy, tôi lao người về phía trước, hét lên rồi ngã nhoài từ trên giường xuống, đầu đập vào chân giường.
“ Đau chết mất, đau chết em mất.” Người tôi lăn lộn trên thảm như con tôn, cũng không biết là đau đầu, hay là đau dưới mông nữa.
Tôi biết Lạc Mộ Thâm dường như bị phản ứng của tôi làm cho sững sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535227/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.