Nói xong liền hôn tôi, anh ấy hôn nhẹ lên cổ tôi, cảm giác buồn như thế, tôi bị anh ấy làm cho muốn cười.
“ Đúng rồi, quên mất, anh mang cho em thứ này.” Lạc Mộ Thâm đột nhiên nhớ ra gì đó.
“ Thứ gì thế?” Tôi khẽ nói.
Lạc Mộ Thâm này cũng có lúc thần thần bí bí.
“ Xem thì biết.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp gấm màu xanh từ trong túi áo khoác ra, rất trang trọng đặt lên tay tôi.
Tôi đang chưa hiểu thì Lạc Mộ Thâm ra hiệu tôi mở ra. Tôi vừa mở nắp hộp, bên trong là chiếc vòng ngọc được chạm khắc tinh xảo hàng đẹp nhất.
Vòng ngọc tinh tế và đẹp đẽ, óng ánh long lanh đó, dưới ánh đèn ánh lên màu hồng phớt, không có một chút tạp chất nào, cảm giác nhìn trong veo đó, khiến trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.
Tôi lập tức có thể định giác được giá trị của viên ngọc này, có thể nói là có giá trị vô giá.
Bây giờ rất khó có thể nhìn thấy ngọc chạm khắc không gì đẹp bằng như thế này.
“ Lần trước, Dạ Thiên Kỳ tặng em vòng ngọc đeo tay, không phải đã bị anh làm vỡ sao? Anh biết hình như em rất thích ngọc khắc, cho nên, anh tặng em cái này,” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ Đây là đồ gia truyền, là mẹ anh giữ lại để cho con dâu tương lai của bà. Em thích hay không thì cứ nhận lấy. Em không thể đeo vòng ngọc Dạ Thiên Kỳ tặng, nhưng có thể đeo vòng anh tặng.
“ Không được, quá quý trọng, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535225/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.