“ Uhm cái đó, hình như tôi không nhờ Lạc Tổng làm cơm cho tôi ăn thì phải, đây không phải là Lạc Tổng đột nhiên có ý nghĩ nông nổi đấy chứ.......” Tôi chớp mắt nói.
“ Em mới nông nổi ấy!” Lạc Mộ Thâm hầm hầm nói một câu, “ Đàn ông như anh, nông nổi cái gì chứ?”
Nông nổi?
Tôi bụm miệng cười, suýt chút nữa cười phá lên.
Thằng cha này thật sự quá hài hước.
Lạc Mộ Thâm dường như ý thức được mình nói sai, anh ấy đỏ mặt một chút, trong mắt mang đầy vẻ chán ghét nhìn tôi, mở chiếc hộp giữ nhiệt ra, lấy bữa sáng bên trong ra, lẩm bẩm nói: “ mau ăn đi mau ăn đi, đừng nhiều lời nữa, xem có ngon hay không.”
“ Còn có thể không ngon được sao? Lạc Tổng chuyên tâm làm ra như thế......” tôi dùng đũa gắp một miếng cơm cuốn đẹp mắt cho vào trong mồm, ọe, suýt chút nữa thì phụt ra ngoài.
Còn có thứ khó ăn như thế sao?
Tôi vuốt cổ họng mắt trợn ngược, mãi mới có thể nôn ra được miếng cơm cuốn không ra gì đó, rốt cuộc đây là mùi vị gì thế? Ngọt không ngọt, mặn không mặn.
“ Ngon đúng không? Ăn thêm cái nữa nhé.” Lạc Mộ Thâm lại đẩy một miếng bánh gato nhỏ đến trước mặt tôi, “ Anh cảnh cáo em đấy, đừng có lãng phí tâm huyết của anh, đây là món anh phải gọi điện học từ Lương Cẩn Hàn đấy.”
Học của Lương Cẩn Hàn sao? Món đó còn có thể nuốt được trôi không?
Tôi lại cắn một miếng bánh gato trứng gà màu vàng đó, ông trời ơi; cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535195/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.