“ Lạc Tổng, anh đưa tôi tới đây làm gì?” Tôi khẽ nói.
“ Nhụy Tử, anh muốn nói với em những tâm sự từ đáy lòng của anh. Ở đây, rất yên tĩnh, mỗi khi anh buồn phiền thường một mình tới đây ngồi, nhìn hồ nước đó, như thế trong lòng cũng vơi bớt muộn phiền đi rất nhiều.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Tôi im lặng một lúc, trong đầu liền nhớ tới lời nói của Lương Cẩn Hàn: Lạc Mộ Thâm dù là rất thân thiết với bọn anh như anh em, nhưng chưa bao giờ cậu ta nói với bọn anh những tâm sự từ đáy lòng.
Anh ta muốn nói với tôi những điều còn cất giấu trong lòng sao?
Anh ta muốn nói gì đây?
Tim tôi bất đầu kêu “ thình thịch thình thịch” liên hồi.
“ Nhụy Tử, anh biết vì chuyện của Tử Gia, nên em đã oán trách anh.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, mắt vẫn nhìn xa xăm phía trước, tôi chăm chú nhìn nghiêng vào khuôn mặt đẹp trai đó của anh ta, nín hơi thở của mình.
“ Em hỏi anh có thích em không, thực ra, anh đã nói dối rồi.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
Tôi khẽ nhắm mắt lại một lúc.
Anh ta muốn nói gì đây?
“ Anh nói anh thích em, là như tình cảm yêu thương của anh trai dành cho em gái,” Lạc Mộ Thâm cười đau khổ một lúc, “ Thực ra anh đã lừa dối em,” Anh ta quay đầu lại, đôi mắt đen sâu ấy nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi, ánh mắt của anh ta giống như tia X quang vậy, dường như có thể nhìn xuyên thấu được trái tim ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535174/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.