Lạc Mộ Thâm?! Vừa nghe tới cái tên quen thuộc này, trái tim tôi như bị một chiếc đinh đóng vào, có cảm giác nhói đau đến tận xương tủy.
Bây giờ tôi rất sợ nghe thấy cái tên này, và cũng rất sợ phải gặp con người này.
Vừa nghe thấy tên hay nhìn thấy con người này, trái tim tôi dường như không thể đập bình thường được.
Trái tim tôi như thể bị bóp nghẹt.
" Anh Cẩn Hàn, Lạc Mộ Thâm làm sao thế? " Tôi thấp giọng hỏi.
Thực ra trong lòng tôi rất cảm động, Lương Cẩn Hàn là người ít nói, nhưng bây giờ vì tôi, và vì Lạc Mộ Thâm, anh ấy đã đích thân tới tìm tôi.
" Mộ Thâm, thực ra giờ vẫn còn đang bệnh." Lương Cẩn Hàn khẽ nói.
" Ồ." Tim tôi run lên, anh ta vẫn chưa khỏi sao?
" Gần đây tâm trạng của cậu ta rất không tốt, sức khỏe cũng rất yếu, từ sau khi Tử Gia ra đi, cậu ta luôn tỏ ra mệt mỏi, rất yếu ớt, đặc biệt là sau khi em....bỏ đi." Lương Cẩn Hàn thấp giọng nói.
Tôi khẽ nhắm mắt lại một chút, tôi biết, mỗi lần tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, đều thấy anh ta rất mệt mỏi.
Tuy tôi hận anh ta, muốn quên anh ta, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy thương xót anh ta.
" Cậu ta không muốn bọn anh nhúng tay vào chuyện của cậu ta, thực ra, chuyện Lạc Mộ Thâm chăm sóc em là vì Tử Gia, bọn anh đều biết cả, Tử Gia cũng là một cậu em mà bọn anh đều rất yêu mến. Bọn anh còn giúp nó quan sát em, xem xem em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535165/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.