Chương trước
Chương sau
Hai người bạn thân đó cười phá lên: “ Ai ya, sợ quá, đến rồi đây.”
Lục Hàn và Thôi Táp nhảy vào trong hố, hai người hợp lực kéo Dạ Thiên Kỳ lên, sau khi lên được, hai người này cười gần như sắp đứt hơi ấy.
Dạ Thiên kỳ tức đạp cho mỗi người một cái, ba thằng cha đó đánh nhau ầm ĩ cả lên.
Tôi mỉm cười nhìn ba người bọn họ trêu đùa nhau, khôm kìm được lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm Phương Trạch Vũ bọn họ, bọn họ cũng vui vẻ đùa nhau như thế.
Nhưng. Tôi và bọn họ mãi mãi sẽ không quay lại được như trước đây nữa rồi.
Sau khi ba người bọn họ đánh nhau đùa cợt xong xuôi, Thôi Táp mới nhớ ra gì đó, vội vàng đi đến trước mặt tôi: “ Nhuỵ Nhuỵ, em bảo bọn anh đến ăn gì thế, mau đi ăn thôi, anh đói rồi, đặc biệt vừa nãy phải cứu tên ngốc này, lãng phí bao nhiêu thể lực, cần phải bổ sung sức lực gấp!”
“ Đúng thế, đúng thế, đói rồi.” Thôi Táp cũng cười nói.
Trong thâm tâm tôi không kìm được tiếng thở dài, người ham ăn trên thế giới này vẫn còn rất nhiều, vì ăn mà quên hết tất cả, không phải chỉ có một mình tôi.
“ Hai người các cậu ấy à, giống như là cái đuôi ấy, mình đi đến đâu là các cậu theo đến đấy, mình chẳng dễ dàng gì mới tìm được thời khắc tuyệt đẹp với Nhuỵ Nhuỵ, thì bị hai người các cậu phá vỡ rồi.” Dạ Thiên Kỳ cau mày nửa đùa nửa thật nói.
Có điều, trên mặt của anh ta vẫn nhiệt tình vui vẻ khi gặp bạn thân, tôi biết thực ra anh ta là sợ tôi không vui, mới không bảo Lục Hàn và Thôi Táp đến, mặc dù anh ta rất muốn gặp bọn họ.
Có lúc, rất nhiều bạn bạn thân đều như thế, một ngày không gặp sẽ nhớ, giống như trước đây tôi với Châu Đình và Trần An An, giống như Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên, Lương Cẩn Hàn vậy.
Tại sao tôi lại nhớ đến Lạc Mộ Thâm rồi?
Tôi lấy hết sức đập vào đầu mình một cái, thật sự đáng đánh!
Vừa gặp nhau, Lục Hàn và Thôi Táp giống như không nghe thấy Dạ Thiên Kỳ nói vậy, bắt tay với tôi: “ Nhuỵ Nhuỵ, may là em quay về rồi, mau nói đi, hôm nay dẫn bọn anh đi ăn gì vậy?”
“ Thịt xiên canh tê cay.” Tôi mở mồm nói.
“ A?” Thôi Táp cứng họng líu lưỡi vào, “ Cái đó cũng có thể ăn sao? Rất bẩn đấy.”
“ Không ăn thì biến đi, mình ăn.” Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, em yên tâm, anh ăn, em bảo anh ăn gì anh ăn cái đó.”
Tôi suýt chút nữa cười phá lên, không biết tại sao, trước mặt lại hiện ra lúc đó, tôi mời Lạc Mộ Thâm bọn họ đến ăn thịt xiên và canh tê cay, lần đầu tiên ăn, bọn họ đều với dáng vẻ chê ghét như thế.
Tôi dẫn Dạ Thiên Kỳ và Lục Hàn Thôi Táp đi vào ngõ hẻm, sau đó đi thẳng đến quán “ Say để quên.”
Vẫn như trước đây, trong quán Say để quên rất nhiều người, phòng riêng không còn nữa. Chúng tôi đành phải ngồi ở bàn ngoài phòng khách.
Bây giờ là mùa đông, cũng không thể ngồi bên ngoài được.
Ông chủ của quán này ấn tượng với tôi rất sâu, vừa nhìn đã nhận ra tôi, vội vàng chào hỏi: “ Cô đến rồi à?”
Tôi cười gật gật đầu với ông chủ quá.
Ông chủ quán rất kỳ lạ nhìn Dạ Thiên Kỳ ba người bọn họ, trên mặt có chút gì đó ngạc nhiên, tôi biết, ông ta nhất định cảm thấy kỳ lạ, tại sao không phải là Lạc Mộ Thâm bọn họ chứ.
Ông ta nhất định là đang nghĩ: Lạc Mộ Thâm bốn người bọn họ đi đâu rồi?
Trong lòng tôi thở dài một tiếng, ôi, cũng không thể giải thích với ông ta, giải thích không nổi ấy.
Tôi gọi rất nhiều thịt xiên và canh tê cay thơn ngon, nhân viên phục vụ bưng ra rất nhanh, nỏng hổi thơm ngon.
Dạ Thiên Kỳ lập tức ăn những xiên thịt đó và canh tê cay.
Lục Hàn và Thôi Táp ban đầu không ăn, nhưng sau đó bị ảnh hưởng của Dạ Thiên kỳ, bọn họ cũng bắt đầu ăn cho đã đời.
“ Thật ngon, thực ra anh luôn muốn ăn, mẹ anh lúc nào cũng không cho ăn, nói dễ hỏng bụng.” Dạ Thiên kỳ cười nói.
“ Ya, anh đúng là bảo bối ngoan của mẹ anh?” Tôi cười nhạo chế giễu Dạ Thiên Kỳ.
“ Có những lời, mẹ nói vẫn rất có đạo lý, nghe lời mẹ, sẽ không chịu thiệt thòi đâu.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Có điều, sau này phải nghe lời vợ nữa.”
Nói xong, anh ta cười híp mắt nhìn sang tôi.
“ Đừng nhìn tôi, tôi không phải là vợ anh.” Tôi lườm anh ta, nhẹ nhàng nói, Dạ Thiên Kỳ là một người tốt, người con ngoan, có lẽ, ở cùng anh ta sẽ cực kỳ hạnh phúc, nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không đón nhận anh ta, sẽ không trở thành vợ của anh ta.
Tại sao chứ?
Có lẽ là vì Lạc Mộ Thâm?
Hay là tại vì trong lòng tôi trước sau đã có nút thắt?
“ Nhuỵ Nhuỵ, lần này quay về, có dự định gì không? Ở đâu thế?” Thôi Táp chăm chú hỏi tôi.
Tôi nhẹ lắc lắc đầu: “ Còn chưa có? Hôm nay Dạ Thiên Kỳ giúp tôi thuê trước một căn phòng. Một phòng ngủ một phòng khách, rất sạch sẽ và yên tĩnh.”
“ Ôi, còn thuê phòng gì chứ, Dạ Thiên Kỳ không phải có rất nhiều phòng sao?” Lục Hàn nhẹ cau mày nói, “ Anh thấy em ở nhà của Dạ Thiên Kỳ là được rồi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau, Thiên Kỳ bình thường không phải cũng chỉ có một mình sao?”
Tôi biết bạn thân của anh ta đang hết sức vun vào cho tôi và Dạ Thiên Kỳ.
Nhưng tôi không trả lời, chỉ ngồi ăn mà thôi.
“ Đúng thế, mình cũng nói với cô ấy rồi, nhà mình rộng như thế, bình thường buổi tối cũng không có ai, mình một mình rất cô đơn buồn tủi!” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Nhưng Nhuỵ Nhuỵ không đồng ý.”
“ Nếu như anh cảm thấy buổi tối không có người, tôi có cách này anh có thể thử xem.” Tôi cố ý trêu ghẹo nói.
“ Cách gì thế?” Dạ Thiên Kỳ và Lục Hàn, Thôi Táp cùng hỏi.
“ Trước khi ngủ xem một bộ phim ma trước, càng kinh dị càng tốt,” Tôi cười nói, “ Sau đó, các anh sẽ cảm thấy khắp nơi đều là người, trong phòng bếp có người, trong nhà vệ sinh có người, phòng khách cũng có người, đến gầm giường cũng có người, như thế mới náo nhiệt.” Tôi cười nói.
Ba thanh niên đó sững người ra một chút, sau đó đều lớn tiếng cười lên.
“ Sau đó, tôi sẽ ứng tuyển công việc, bắt đầu lại từ đầu.” Tôi nhẹ giọng nói.
“ Còn ứng tuyển công việc gì chứ? Đến công ty anh làm.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Lạc Mộ Thâm có thể để em làm việc gì, anh cũng có thể để em làm việc đó. Em có thể làm thư ký tổng giám đốc cho anh!”
“ Công ty của anh sao?” Tôi ngạc nhiên há hốc miệng.
“ Đúng thế, anh cũng có công ty mà.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Anh cũng có công tu, em cho rằng anh cả ngày chạy lông bông không có việc gì làm sao?”
“ Tôi không có ý như thế, tôi chỉ là.....” Tôi nhẹ giọng nói.
“ Đừng chỉ là nữa, nói rõ rồi, bắt đầu từ ngày mai, đến công ty anh làm, anh sẽ không để em rảnh rỗi như thế, em bận rộn sẽ quên đi được việc vốn dĩ không vui.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Nếu như cảm thấy Thiên kỳ trả lương cho em ít, thì đến công ty của anh làm.” Thôi Táp cười nói.
Tôi không kìm được trong lòng thở dài, ôi, những đại gia con nhà giàu này đúng là tốp người lắm tiền nhiều của!
Chúng tôi đang vui vẻ nhiệt tình ăn uống, đột nhiên nghe thấy nhân viên phục vụ nói: “ Mời vào, có mấy người ạ?”
“ Bốn người! Có phòng đơn không?” Một một giọng nói dễ nghe trầm thấp chuyển đến.
Tay tôi đang gắp canh tê cay, miếng rau xanh trong đũa rơi vào trong bát canh, nước canh cay đó bắn vào trong mắt tôi, lập tức nước mắt tôi trào ra.
Cũng không biết là tại vì cay, hay là tại vì giọng nói này.
Giọng nói quen thuộc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.