" Nhụy Tử, giờ tôi đang ở bên ngoài phòng tổng thống của khách sạn Luxury. " Lạc Mộ Thâm khẽ nói.
" Anh..." Tôi bỗng run lên bần bật, sao anh ta lại tìm tới đây.
Tại sao tôi muốn bỏ chạy trăm núi ngàn sông để trốn tránh anh ta, mà chẳng thể trốn tránh nổi ?
Tại sao anh ta luôn chạy đi vòng quanh thế giới để tìm tôi chứ ?
Tôi không cần anh làm theo di nguyện của Tử Gia để quan tâm tôi, được không ? Tôi đã tránh xa anh rồi, biết không ?
Lúc này, Dạ Thiên Kỳ đã nghe được giọng nói của Lạc Mộ Thâm trong điện thoại của tôi, cặp lông mày đẹp của anh ta bỗng nhiên co lại.
" Lạc Mộ Thâm, cái tên âm hồn này sao vẫn ám ảnh em vậy." Anh ta tức giận nói.
" .... " Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, không biết mình phải làm gì nữa.
Lạc Mộ Thâm giờ đang ở bên ngoài cửa.
" Nhụy Nhụy, đi gặp anh ta, nếu không thì em sẽ chẳng thể an tâm được." Dạ Thiên Kỳ nghĩ một lúc, sau đó nói với tôi.
Tôi khẽ cúi đầu, từ dưới đất đứng dậy, hai chân dời bước tới cửa cửa căn phòng tổng thống, rồi mở cửa ra.
Bên ngoài, quả nhiên là Lạc Mộ Thâm.
Không biết anh ta đã đứng ngoài khách sạn bao lâu, toàn thân anh ta đều là tuyết, những bông tuyết trên vai đã bắt đầu tan chảy, cả người đều đã bị ướt rồi.
Tuy rằng tôi đã tự nhủ rất nhiều lần với bản thân rằng nếu có gặp lại Lạc Mộ Thâm tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535154/chuong-272.html