Nhưng mà, nghĩ kỹ lại, tôi thấy mình chắc là còn khá hơn nhiều so với những người dân đói nghèo lạc hậu ở một số nơi tại Châu Phi? Những người đó, họ luôn phải đối mặt với nạn đói! Đã bị chết đói rồi nhưng vẫn còn bị quạ mổ ăn hết thịt, phần xương còn lại chúng cũng chẳng để lại mà ăn hết nữa! Trời ơi, thật đáng sợ quá!
Tôi vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn, không còn suy nghĩ so bì nữa.
" Xe tôi rất thích, nhưng mà, tôi không cần, tôi không thể lái chiếc xe này, xe này nó quá sang trọng, tôi sợ tôi sẽ bị cướp mất, nếu bị cướp rồi, tên lưu manh thấy trong túi tôi chỉ có 300 tệ, thì thực sự tôi thấy mình mất mặt lắm." Tôi liền nói.
Tôi không thể nhận món quà đắt đỏ như thế của Dạ Thiên Kỳ, tuy anh ta không nghĩ ngợi gì, nhưng tôi không thể thản nhiên nhận lấy, chiếc xe này còn đắt hơn mấy trăm vạn so với xe của Lạc Mộ Thâm, nhận thì bỏng tay lắm!
Hơn nữa, cũng chính là thủ đoạn của anh ta, tôi chẳng phải là gì của anh ta cả, thì cần chiếc xe đắt tiền của anh ta làm gì chứ?
" Hơn nữa, chiếc xe này rất đắt, tôi không cẩn thận nhỡ cú đâm vào đâu, đến phí sửa chữa tôi cũng không đủ để mà sửa, một tháng tôi chỉ kiếm được có 3000 tệ thôi biết không, tôi chỉ cố thể lấy một tấm gỗ lấp lên thôi?" Tôi khẽ cau mày nói.
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn tôi, cười khẽ lắc lắc đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535144/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.