Chương trước
Chương sau
Tôi lạnh lùng nói: “ Lạc Tổng, tại sao lại tìm đến đây? Tìm tôi có việc gì thế?”
Lạc Mộ Thâm không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn xung quanh, nhìn những con chó mèo đó, nhìn Âu Dương Nhiễm và mấy người y tá đang há hốc miệng đờ đẫn nhìn, cuối cùng ánh mắt anh ta tập trung nhìn vào tôi hỏi: “ cô làm việc ở nơi này sao?”
“ Đúng thế, sao nào?”tôi cố gắng hết sức giữ đầu của mình bình tĩnh, tôi nghĩ dáng vẻ tôi bây giờ có lẽ rất phong độ chăng? Tôi thực ra luôn muốn làm một người đẹp lạnh lùng, nhưng từ trước đến nay không làm được như thế.
“ Cô làm việc ở nơi này sao?” Lạc Mộ Thâm nắm lấy bàn tay cầm bàn chải của tôi, “ tắm rửa chải lông cho chó mèo sao?”
Là ảo giác của tôi sao? Tôi nhìn thấy trong mắt anh ta mang đầy vẻ thương xót thôi.
Anh ta thấy thương xót khi tôi làm việc ở đây sao?
Tôi cười nhạt: “ Đúng thế, tôi làm việc ở đây, tôi cảm thấy rất tốt, mỗi ngày ở cùng những con vật đáng yêu thế này, tâm trạng rất thoải mái, có lúc, thế giới của chó mèo càng đơn thuần đơn giản hơn thế giới con người nhiều, thế giới của người đều hiểm ác đáng sợ và giả dối, mang đầy lừa gạt và tính toán đố kị, tôi không muốn quay về.”
Lạc Mộ Thâm nhẹ cau mày lại.
Tôi làm như không có chuyện gì nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, anh xem, có con chó mèo nào mà anh thích không? Có thể mua về, tôi giảm giá cho anh, chúng tôi ở đây có rất nhiều chó mèo lưu lạc đáng yêu, tôi có thể tặng cho anh!”
“ Cô quay về với tôi, tôi không thể để cô ở đây, để cô ở lại đây, Tử Gia sẽ trách tôi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
Tử Gia, lại là Tử Gia!
Tôi cau mày lại, thằng cha này lúc nào cũng giả danh nghĩa Tử Gia mà chăm sóc tôi, tôi cần kiểu chăm sóc này sao?
Tôi thà rằng ở mãi mãi với chó mèo, tôi cũng không muốn quay về bên cạnh thằng cha này để nhận sự chăm sóc của anh ta.
Cho nên, tôi cười lạnh lùng một tiếng: “Lạc tổng, đừng lúc nào cũng Tử Gia Tử Gia, tôi đã nói rồi, việc Tử Gia nhờ anh chăm sóc tôi, anh đã hoàn thành rồi, không cần phải theo tôi nữa, tôi đã là người trưởng thành, có chân có tay, tôi có thể tự nuôi sống mình được. Tại sao lúc nào cũng để anh phải chăm sóc tôi, anh không chăm sóc thì tôi không sống được sao? Anh cho rằng vứt cho tôi một cục tiền, mua cho tôi hàng đống thứ xa xỉ phẩm đắt đỏ đó thì tôi không biết mình là ai nữa sao? Tôi không cần, tôi nói lại lần nữa, tôi không cần sự chăm sóc của Lạc Tổng, Lạc Tổng nếu như có lòng tốt nhiều tiền, anh có thể đem tiền đến quyên góp cho viện phúc lợi, những đứa trẻ không được đi học ở những nơi vùng núi xa xôi, không cần phải tiêu tiền vì tôi.”
Lời nói của tôi chắc chắn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Thực ra, từ lúc hiểu chuyện, tôi chưa bao giờ nói giọng cứng rắn như thế. Tại vì tôi luôm cảm thấy nói chuyện lạnh lùng với người khác, như thế cực kỳ không lễ phép.
Cho nên, thông thường khi tôi đối diện với người mà tôi ghét nhất, tôi luôn thể hiện mình là con nhà gia giáo.
Nhưng hôm nay, tôi nhịn không nổi rồi.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ cô làm sao biết tôi không đi quyên góp từ thiện cho những vùng xa xôi hẻo lánh, tôi luôn trợ giúp quyên góc cho các em nhỏ vùng xa.”
Trong lòng tôi cảm thấy hơi mềm lòng một chút, thực ra, anh ta vẫn là một người rất lương thiện!
Nhưng giọng điệu của tôi vẫn hết sức lạnh nhạt: “ Thế thì được, tôi thay những đứa trẻ đáng yêu đó cảm ơn anh, nhưng tôi sẽ không quay về với anh đâu, tôi không phải đối tượng từ thiện của anh, tôi đã không còn muốn bên cạnh Lạc Tổng làm việc và học tập, tôi đã nói rồi, tôi ở đây rất tốt, Lạc Tổng, tạm biệt nhé! Mời anh về cho!”
Tôi dường như đã ra lệnh đuổi khách rồi, mặc dù, trong lòng tôi mang đầy buồn bực khó chịu.
Suy cho cùng, tôi đã từng yêu anh ta sâu sắc như thế, mặc dù anh ta không thích tôi.
Nhưng, điều này không thể phủ định tôi đã từng có tình cảm sâu đậm với anh ta.
Tôi quay đầu đi.
“ Cô nhất định phải quay về với tôi.” Lạc Mộ Thâm giống như không nghe thấy vậy. Anh ta chỉ lạnh lùng ra mệnh lệnh với tôi.
“ Không về, nói không về là không về!” tính ngang ngược của tôi cũng trỗi dâỵ rồi.
Việc tôi không muốn làm, ai cũng không ép tôi được, anh còn ép tôi đi cái gì chứ?
Lạc Mộ Thâm cũng không nói gì, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ dính lông chó lông mèo của tôi, tôi cảm thấy mặt của anh ta sắp đóng thành băng rồi.
Lạnh hơn tôi cũng không sợ, tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh sao?
Tôi cúi đầu xuống, ôm lấy chú chó husky đó, nhẹ nhàng chải lông cho nó.
Còn Âu Dương Nhiễm và mấy y tá đứng tránh vào một bên, dùng ánh mắt tò mò và ngạc nhiên nhìn tôi.
Nhìn thấy tình hình giữa tôi và Lạc Mộ Thâm như thế, Âu Dương Nhiễm vội vàng bước đến giải vây.
Đúng là trò cười, dù sao tôi cũng là nhân viên của anh ta, anh ta là sếp của tôi.
Cho nên, Âu Dương Nhiễm nhìn thấy thái độ cứng rắn của Lạc Mộ Thâm, anh ta vội vàng tiến đến.
“ Ưhm, anh à, anh đừng làm khó Nhuỵ Tử nữa, Nhuỵ Tử đã nói rồi, ở đây sống và làm việc rất tốt, quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, anh đừng làm khó cô ấy nữa, cô ấy đã không muốn về, thì đừng éo cô ấy về.” Thái độ của Âu Dương Nhiễm rất nhẹ nhàng và hiền hoà. Tôi đã từng nói, anh ta là một người rất lương thiện, rất có tình người.
Anh ta không nói còn được, anh ta vừa nói, Lạc Mộ Thâm quay người nhìn Âu Dương Nhiễm, ánh mắt của Lạc Mộ Thâm càng lạnh hơn, giống như vừa được đưa ra khỏi dưới âm độ đến 100 độ.
Lạc Mộ Thâm không nói chuyện gì, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhiễm.
Âu Dương Nhiễm là một người con trai rất ấm áp hiền lành, anh ta có khuôn mặt rất dễ thương, anh ta nhìn Lạc Mộ Thâm với ánh mắt nghi ngờ.
Có lẽ, anh ta đang rất lạ, không biết người đàn ông này là ai? Người đàn ông này mang vẻ khôi ngô tuấn tú và phong độ phóng khoáng, còn mang vẻ khiến người khác khiếp sợ, giống như võ sĩ phong thái tài hoa thời cổ La Mã khi ra trận.
Đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn Âu Dương Nhiễm, khiếm Âu Dương Nhiễm cũng phải run.
“ Chào anh, có việc vì chúng tôi có thể giúp được anh không? Chó hay mèo nhà anh có cần chúng tôi phục vụ gì không?” Âu Dương mỉm cười nói, giơ tay phải của mình ra làm hiệu muốn bắt tay chào hỏi, “ Tôi là viện trưởng của bệnh viện thú y này, tôi tên là Âu Dương Nhiễm, anh có thể gọi tôi là Âu Dương, nếu như anh là bạn của Nhuỵ Tử, vậy thì chúng ta cũng là bạn bè.”
Lạc Mộ Thâm không thèm động tay, thậm chí không nhìn Âu Dương một cái, Âu Dương đưa tay ra ngại ngùng để trong không trung, gần như hoá đá.
“ Thằng cha này tại sao lại không lễ phép chút nào?” Âu Dưỡng Nhiễm lẩm bẩm rút tay mình lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tôi bây giờ không muốn giằng co với Lạc Mộ Thâm nữa, tại vì, tôi sợ mình sẽ mềm lòng, sợ mình thật sự sẽ quay về với anh ta.
Nếu như là như thế, Tô Tư Nhuỵ, mày thật sự lại đánh mất cái tôi của mình rồi.
Mày sống bên cạnh người đàn ông không yêu mình, bị anh ta chăm sóc như trẻ mồ côi, liệu mày có thoải mái mà sống không?
Tôi dịu giọng lại, bình thản nói: “ Lạc Tổng, nếu như trong nhà có chó mèo bị bệnh, tìm viện trưởng của chúng tôi là được rồi, nếu như có người bị bệnh, ra cửa rẽ phải đi thẳng 200m là đến bệnh viện.” Nói xong, tôi đẩy Lạc Mộ Thâm đi ra phía cửa.
Nhưng nghĩ là như thế, cánh tay của tôi bị Lạc Mộ Thâm kéo lại, anh ta lạnh lùng nói: “ Nếu như tôi bắt cô đi thì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.