Khi tôi đang định vùng dậy, thì thân hình cao to đó của Lạc Mộ Thâm đã ngồi vào bên cạnh, anh ta đưa tay ra lấy hết sức ghì tôi lại, tôi không thể cử động được nữa.
Tôi vừa quát mắng, vừa vùng dậy, nhưng dường như Lạc Mộ Thâm chẳng nghe thấy gì, anh ta ra lệnh cho lái xe khởi động rồi phóng đi.
Lái xe chạy rất nhanh, như một mũi tên, chúng tôi đã đến được nơi tôi ở.
Chiếc xe dừng lại, Lạc Mộ Thâm lôi tôi ra khỏi xe, sau đó vác tôi như vác một chiếc bao tải trên vai, đi một mạch vào trong thang máy, rồi vác tôi vào trong.
May mà bên trong thang máy không có ai, không có ai nhìn thấy cảnh tượng này.
Đương nhiên, có người nhìn thấy thì có làm sao chứ? tôi còn sợ xấu hổ sao?
Mặt của tôi còn chưa đủ dày lắm sao?
Từ ngày quen Lạc Mộ Thâm, chẳng phải tôi đã rất nhiều lần phải mất mặt rồi còn gì? có phải xấu hổ thêm một lần nữa thì cũng có chết ai.
Thế nên tôi lấy hết sức chửi rủa Lạc Mộ Thâm, giống như anh ta là kẻ thù giết ba mẹ tôi vậy.
Trên thực tế, anh ta đúng là kẻ thù của tôi, anh ta đã dùng một con dao mềm mại, nhẹ nhàng giết chết trái tim yêu thương anh ta của tôi.
Lạc Mộ Thâm moi chìa khóa từ trong túi của tôi ra mở cửa, vác tôi đi vào trong phòng.
" Khốn nạn, anh bỏ tôi ra!" Tôi vẫn chửi mắng.
Lạc Mộ Thâm vừa buông tay, ném tôi như ném một bao cát xuống ghế sopha, tuy êm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535124/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.