Nét mặt Trần An An bỗng trở lên khó coi, cậu ta cười nhạt nói: " Cậu đừng có cố tỏ ra nguy hiểm nữa, cậu nghĩ tôi là con ngốc sao? Nếu cậu vẫn còn có Lạc Mộ Thâm chống lưng, vậy tại sao cậu vẫn còn phải đội mũ xanh, vẫn phải đẩy xe?"
Tôi cười đau khổ, đúng, Trần An An nói không sai, dựa theo tính cách của tôi trước đây, chắc chắn tôi sẽ không để cho cậu ta ăn hiếp bắt đi đẩy xe, bắt đội mũ xanh như thế.
Nhưng tại sao bây giờ tôi như thế này, tất cả là vì tôi thấy như thế thì bản thân tôi mới cảm thấy có chút gì đó nhẹ nhàng, thoải mải.
Tôi tự thấy hoài nghi, liệu có phải vì tôi bị thất tình, cho nên tâm tính đã thay đổi rồi?
Cả ngày hôm nay, tôi bận quay như chong chóng dưới sự chỉ huy của Trần An An, Thậm chí, tôi còn giống như một công nhân đang lao động ngoài trời, đến bữa trưa, tôi cũng phải đứng ăn cùng các công nhân trong công trường, bởi vì, Trần An An bắt tôi đi chuyển gạch cho công nhân, nói thêm một người thì công việc cũng sẽ nhanh chóng hơn, như thế mới đảm bảo tiến độ công trình nhanh hơn một chút.
Đến các công nhân cũng không đành lòng, đều thì thào nói với nhau rút cuộc tại sao thư ký Tô lại phải như thế này.
Kỹ sư giám sát Lưu lén lút hỏi tôi: " Tiểu Tô, rút cuộc cô làm sao vậy? Sao lại quay lại công trường thế? Thư ký Trần sao lại đối xử với cô như thế?
Tôi mỉm cười, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535119/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.