Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, thở một hơi dài, thôi kệ đi, tôi không tính toán làm gì nữa.
" Có thể, không đáng sợ như anh Đại Thâm nghĩ đâu, tôi thấy Dạ Thiên Kỳ bề ngoài có vẻ ngỗ ngược, nhưng con người anh ta cũng rất tốt, chí ít cũng là rất lương thiện, tôi nghĩ, anh ta không có ý nghĩ đó với tôi như thế đâu." Tôi nhẹ nhàng nói.
Lạc Mộ Thâm nghĩ một lúc, sau đó khẽ nói: " Tôi chỉ là....không muốn mạo hiểm.."
" Yên tâm, tôi không để anh Đại Thâm phải chịu mạo hiểm đâu, hơn nữa, tôi cũng không phải là người con gái mà anh Đại Thâm thích, tức là Dạ Thiên Kỳ có cướp tôi đi, cũng không làm cho anh Đại Thâm bị tổn thương mà." Tôi hợi giận dỗi nói.
Đôi mắt của Lạc Mộ Thâm lại tối lại.
Tôi không biết rút cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì.
Hai người dường như không biết nên nói điều gì, vì thế cả hai đều im lặng, chỉ ngồi lặng thinh, căn phòng tĩnh mịch, tôi có cảm giác không khí lúc này thật là ngột ngạt, bản thân cảm thấy vô cùng lúng túng.
Âm thanh đã giảm đến mức thấp nhất.
Tôi đang ngồi mắt to lườm mắt bé, thì lúc này ý tá gõ cửa bước vào: " Anh Lạc, cô ấy đã tỉnh lại chưa? Chúng tôi cần phải kiểm tra cho cô Tô một chút, bây giờ chỉ kiểm tra xem chấn động não thế nào, rôi sau đó kiểm tra xem xương có bị gãy hay không, vì thế cần phải chụp X quang."
A?
Tôi sẽ không bị gãy xương chứ?
Vừa nghĩ tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535100/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.