“ Mua ở Pháp sao?” Mắt Châu Đình trợn trừng như hai chiếc đèn lồng nhỏ, giật mình nói, “ Nhuỵ Tử, anh ta đi Pháp còn không quên mua quà cho cậu sao?”
“ Đúng thế, những thứ này đều là anh ta mua về, cũng không biết anh ta đi Pháp công tác hay là đi mua đồ nữa.” Tôi day nhẹ hai bên thái dương, “ Mình bây giờ chẳng hiểu ra sao nữa, thật sự không biết thằng cha này rốt cuộc đang nghĩ gì, anh ta có lẽ đang hành hạ mình cho đến chết. Anh ta tốt với mình như thế, nhưng bảo mình đừng thích anh ta!”
Châu Đình trợn tròn mắt, đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi: “ Nhuỵ Tử, tâm tư của sếp cậu thật sự khó đoán quá, tốt với cậu như thế, còn không để cậu làm người phụ nữ của anh ta thì làm gì chứ, thật sự làm em gái sao?”
“ Mình cũng không biết.” Tôi đành lắc đầu.
“ Lạc Mộ Thâm này ấy à, thật chẳng dễ đối phó, để hiểu được tâm tư đàn ông như mò kim dưới đáy biển vậy!” Châu Đình nghiêng đầu nói.
“ Mình nghĩ anh ta đang trả thù mình, muốn dằn vặt mình đến chết.” Tôi quay người, nằm bò trên ghế so-pha trong lòng chỉ muốn khóc lên.
“ Cậu không phải thật sự thích anh ta đó chứ?” Châu Đình đột nhiên vỗ tôi một cái.
“ Đúng thế, thật sự rất thích.” Tôi than lên một tiếng, “ Châu Đình, làm thế nào đây, tình cảm đối với anh ta khắc sâu trong lòng mình rồi. Mình có nên gọi điện về nhà hỏi bố mình, có phải ngày xưa đắc tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535089/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.