Vương Kim Đào mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi. “ Xem hai người vợ chồng son kìa. Thật thích đùa.” Vương Kim Đào cười nói. Cảm giác như có một đàn quạ kêu bên tai tôi, mỗi con đều há mỏ ra kêu “ Vợ chồng son, vợ chồng son......” Từ khi nào tôi và Dạ Thiên Kỳ trở thành vợ chồng son chứ? Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Không sai, cháu và Nhuỵ Nhuỵ là vợ chồng son, cô ấy là vợ, cháu là chồng......” Tôi tức khắc nổi giận, “ chồng” cái đầu anh ấy! Tôi không khách sáo cho một nắm đấm vào đầu Dạ Thiên Kỳ, vội vàng ngoảnh đầu giải thích với Vương Kim Đào: “ Vương Tổng, chú đừng nghe anh ta nói linh tinh, cháu còn lâu mới là bạn gái của anh ta, càng không phải vợ anh ta, Dạ Thiên Kỳ, anh còn nói linh tinh nữa, đứng trách tôi vô tình.” Nét mặt Dạ Thiên Kỳ mang vẻ ấm ức. Tôi chẳng thèm nhìn Dạ Thiên Kỳ, đưa tập tài liệu trong tay cho Vương Kim Đào: “ Vương Tổng, đây là tài liệu Lạc Tổng bảo cháu chuyển cho chú.” Vương Kim Đào cười đón lấy tập tài liệu: “ Được, Tiểu Tô, hôm nay bắt đi đến khu dự án nhé, ở đó, đã bắt đầu khởi công rồi, bắt đầu từ hôm nay, phiề cháu một tay làm cầu nối hai bên rồi, hợp tác giữa Lạc Thị và Vương Thị dựa cả vào cháu đấy.” Tôi gật gật đầu: “ Cảm ơn sự tin tưởng của Vương Tổng và Lạc Tổng.” Tôi bề ngoài nói như thế, thực ra trong lòng rất khó chịu, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, một thời gian dài tôi không được nhìn thấy Lạc Mộ Thâm nữa. Bất giác, tôi phát hiện, thực ra Lạc Mộ Thâm đã ở trong tim tôi rồi, tôi hy vọng mỗi ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, còn nụ cười điềm nhiên như không ấy...... Nhưng, anh ta điều tôi đến đấy, mỗi ngày tôi không thể nhìn thấy anh ta được nữa. Tôi cảm thấy hơi buồn: “ Vương Tổng, vậy thì cháu đi đến khu hoa viên Đỉnh Minh, nếu có việc gì dặn dò xin cứ gọi điện cho cháu.” Vương Kim Đào gật đầu: “ Được, Tiểu Tô cháu đi đi. Có điều bên đó hiện tại cũng chưa có việc gì, Tiểu Tô cháu may rồi, mấy ngày này có thể thoải mái, đi đâu chơi cũng được, chú sẽ không bảo cho Lạc Mộ Thâm đâu.” Tôi ngán ngẩm gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng tổng giám đốc Vương Kim Đào. Tôi vừa bước đi, thấy Dạ Thiên Kỳ nói liến thoắng gì đó với Vương Kim Đào, sau đó anh ta đuổi theo tôi. “ Nhuỵ Nhuỵ.” Anh ta nhiệt tình gọi tôi đằng sau. Tôi đứng trước cửa thang máy đợi thang, chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta. Có lẽ nhìn thấy sắc mặt tôi chẳng ra làm sao, Dạ Thiên Kỳ cũng tỏ ra nghiêm túc, dè dặt nhìn tôi: “ Nhuỵ Nhuỵ, em.....hình như không vui lắm. Sao thế? Lạc Mộ Thâm bắt nạt em à?” Tôi không nói gì, làm bộ mặt hung dữ đứng ở đó. Tại vì tôi quả thật rất buồn, cho nên không muốn nói chuyện. Tâm trạng đã rơi xuống mức thấp nhất, tôi cảm thấy như tôi bị Lạc Mộ Thâm cho đi đày rồi. Giống như Lạc Mộ Thâm đang đùa giỡn với tôi vậy. Tôi ấm ức đến nỗi chảy nước mắt ra. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống nền đất, không kìm nèn được nữa. Tôi nhìn thấy cánh cửa thang máy phản lên hình bóng tôi, quả thật nước mắt đã nhoè cả mặt rồi. Dạ Thiên Kỳ vốn dĩ lúc nào cũng trêu đùa tôi, cho đến hôm nay đột nhiên nhìn thấy tôi khóc, anh ta chân tay cuống quýt nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, xin lỗi xin lỗi, em đừng giận, anh không chọc giận em nữa.” Tôi vẫn chảy nước mắt. Thực ra, tôi bây giờ không phải đang giận Dạ Thiên Kỳ. Giận Lạc Mộ Thâm sao? “ Không phải việc của anh.” Tôi lau lau mũi, mở túi xách ra tìm khăn giấy, giật mình phát hiện mình không đem theo khăn giấy. “ Nhuỵ Nhuỵ, là Lạc Mộ Thâm bắt nạt em sao?” Dạ Thiên Kỳ lại hỏi. Tôi quả thật nhịn không nổi, cuối cùng cũng khóc oà lên thành tiếng. Tôi rất muốn kìm nén nước mắt nhưng làm thế nào cũng không nhịn được. Dạ Thiên Kỳ vội vàng dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, miệng ấm áp nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, đừng khó nữa có được không? Nếu như em khóc nữa, tim anh sẽ vỡ vụn mất. Ai dám bắt nạt em, anh nhổ hết răng hắn ra.” Tôi bị thằng cha này chọc cho phì cười, tên Dạ Thiên Kỳ này, thật là..... “ Được rồi được rồi, ngoan! Đừng khóc nữa.” Dạ Thiên Kỳ từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Tôi nắm lấy khăn tay của hắn ta, tự lau nước mắt cho mình. Lúc này, thang máy đến rồi, dingdong một tiếng cửa mở ra, tôi nhanh chóng đi vào, Dạ Thiên Kỳ cũng đi theo tôi. Tôi bĩu môi, đứng ở góc tường, nhìn bức tường thang máy trước mặt, trên tường thang máy đó lại phản lên hình bóng tôi và Dạ Thiên Kỳ. Nhìn thấy tôi thật sự không vui, Dạ Thiên Kỳ lần này không cười đùa cợt nhả nữa, mà trở nên nghiêm túc, hắn ta do dự một lát: “ Nhuỵ Nhuỵ, lát nữa em đi đâu?” “ Đi đến dự án hoa viên Đỉnh Minh.” Tôi hậm hực nói. “ Chú Vương không phải nói hiện tại ở dự án hoa viên Đỉnh Minh chưa có việc gì? Bên đó bây giờ đang khởi công, bên đó mới chỉ là một khu đất hoang, không khí ngột ngạt.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói. Tôi nhẹ chớp mắt, không biết hoa viên Đỉnh Minh sau này to lớn hùng vĩ thế nào, bây giờ hoàn toàn nhìn không ra, ở đó bây giờ vẫn chỉ là một khu đất hoang. Lạc Mộ Thâm đày tôi đến đó, hừ....lẽ nào thật sự muốn né tránh tôi sao? Tại vì tôi hỏi anh ta rốt cuộc có thích tôi không, cho nên phạm vào ranh giới của anh ta sao? Tôi cắn nhẹ viền môi. “ Nhuỵ Nhuỵ. Chú Vương đã nói rồi, mấy ngày này có thể nghỉ phép, tâm trạng em không tốt, anh dẫn em đi chơi có được không?” Dạ Thiên Kỳ đột nhiên nói. “ tôi không muốn đi.” Tôi dẩu môi lên nói, “ Tôi nói anh Dạ Thiên Kỳ, anh không có việc gì à? Cả ngày chỉ lông bông thế.” “ Tại sao lại không có việc gì chứ, anh không phải đích thân đến tìm Vương Kim Đào sao? Thực ra anh cũng rất bận, chỉ là, nhìn em không vui, mới dùng thời gian quý báu của mình để ở cùng Nhuỵ Nhuỵ đáng yêu của anh.” Dạ Thiên Kỳ lập tức nói. “ Tôi không muốn đi cùng anh.” Tôi vẫn bĩu môi nói. “ Ôi, Nhuỵ Nhuỵ, sao em lúc nào cũng đề phòng anh thế chứ? Có phải Lạc Mộ Thâm bảo em tránh xa anh không?” Dạ Thiên Kỳ nói. Tôi lườm Dạ Thiên Kỳ một cái. “ Thế thì sao nào?” Tôi lạnh lùng nói. Dạ Thiên Kỳ cau nhẹ đôi lông mày đẹp đẽ: “ Anh nói em, Lạc Mộ Thâm bảo em tránh xa anh, không để ý anh là em không để ý sao? Anh đã làm gì chứ? Anh ôm con em đi mất sao? Tại sao anh ở trước mặt cứ như không phải con người ấy?” Tôi chẳng biết nói gì, đúng là như thế mà. Tên Dạ Thiên Kỳ này mặc dù mồm mép láu lỉnh, lúc nào cũng thích đùa giỡn cợt nhả, dáng vẻ không nghiêm túc, nhưng anh ta rất chăm chỉ làm từ thiện, còn giúp đỡ viện phúc lợi, anh ta không phải người xấu. Cho nên, tôi đối với anh ta như thế, thật sự hơi quá đáng. Nghĩ như thế, tôi thả lỏng thoải mái biểu cảm của mình. “ Thực ra con người anh rất tốt.” Dạ Thiên Kỳ lại nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, anh chẳng qua rất thích em mà thôi, cho nên muốn tốt với em, nếu như em không thích anh như thế, vậy thì anh sẽ nghiêm túc hơn, nhưng em đừng vì lời của Lạc Mộ Thâm mà cáu với anh như thế, anh thật sự rất buồn, em không tốt với anh, anh ngủ cũng không ngon, em xem anh đã gầy thế này, thật sự vì tương tư mà mất ăn mất ngủ, đợt này anh gầy đi mất 3kg đấy.” Gầy 3kg sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]