Nếu có tài xế thực sự là không tiện lắm.
Nghĩ đến đây, tôi có cảm giác thấy mình không còn khống chế được biểu cảm trên mặt mình nữa, thế là tôi để lộ tất cả những biểu cảm của mình trên gương mặt của mình.
“ Vẻ mặt cô thế nghĩa là sao ?” Lạc Mộ Thâm nhìn mặt tôi, đột nhiên hỏi.
“ À, không có gì, có nghĩa là, tôi rất thích lái chiếc xe sang trọng này, tôi cứ nghĩ cả đời này tôi chẳng bao giờ có thể được lái một chiếc xe sang trọng đắt tiền như thế này, tất cả đều là nhờ vào phúc của anh Đại Thâm đấy.” Tồi liền thắt dây an toàn.
“ Trời.” Lạc Mộ Thâm quay sang nhìn tôi, rồi ngồi vào cạnh ghế lái.
Tôi vội vàng chăm chú nhìn những nút thiết bị điều khiến của chiếc xe, nhìn một lúc mà mắt đã hoa cả lên.
“ Thấy chân phanh chưa ?” Lạc Mộ Thâm nhìn bộ dạng của tôi lúc đó liền không chờ được lâu hỏi, lúc này Phương Trạch Vũ bọn họ liên tục bấm còi xe như muốn thúc giục chúng tôi.
“ Tôi xem xem.” Tôi vẫn đang xem.
“ Ngốc quá đấy, đây là cần số... ...” Lạc Mộ Thâm dậy tôi, “ Hiểu chưa ?”
“ Hiểu rồi,” tôi khẽ nói, “ Anh Đại Thâm, nếu xe của chúng ta xảy ra tai nạn, anh không trách tôi chứ ? sẽ không bắt đền tôi chứ ?”
Tôi ngây ngô hỏi dò Lạc Mộ Thâm : “ Cô đúng là có cái mồm quạ đen, có tôi bên cạnh, sao có thể xảy ra tai nạn hả ? Cô lái đi.”
Tôi mắm môi, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535049/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.