Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, mất kiên nhẫn nói: “ đừng có dùng ánh mắt cảm kích đó nhìn tôi được không, khiến người khác cảm thấy không thoải mái, mua mấy con gà có gì đâu? Nước ép lựu là người phụ trách nơi sản xuất biếu tôi nhưng tôi không thích uống.”
“ Thế sao? Thế thì tôi không cần cảm kích anh Đại Thâm nữa rồi? Trong lòng tôi có thể thoải mái được rồi?” Tôi nhẹ nghiêng đầu nói.
“ Cảm kích cái đầu cô ấy? Tôi ghét nhất cảm kích này nọ, tôi cũng không phải nhà từ thiện, tôi chỉ là người không muốn mất mặt, thư ký của tôi chảy nước miếng với mấy con gà đi bộ đó, tôi không muốn bị người khác cười, mới giúp cô mua gà. Tôi không phải quan tâm cô, cái này cô nên phân cho rõ ràng!” Lạc Mộ Thâm cố ý lạnh lùng nói.
“ Biết rồi biết rồi! Anh Đại Thâm mau ăn đi!” Tôi không kìm nổi đút một miếng cơm vào mồm, tên Lạc Mộ Thâm này, có phải từ nhỏ là đứa trẻ không được yêu thương chăng, lúc nào cũng đề phòng người khác như thế, đem sự quan tâm và cảm kích của người khác thành mục đích nịnh nọt.
Tôi cũng đơm cơm cho mình, ăn một thìa canh gà, thật là ngon, món canh gà này, thật sự rất tươi ngon, dường như còn ngon hơn canh gà lúc trưa.
Tôi không kìm được uống hết bát canh gà, còn ăn một cái đùi to.
Ngẩng đầu lên, phát hiện bát cơm tôi xới cho anh ta và bát canh đều sạch banh rồi, thịt gà cũng ăn rồi.
Trong lòng tôi cười thầm.
“ Ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535041/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.