“ Anh dùng định vị GPS tìm được em.” Dạ Thiên Kỳ vừa lái xe vừa nói, “ Nhuỵ Nhuỵ, em không sao chứ? Thật sự có lưu manh quấy rối em sao?”
“ Phí lời.” Tôi lạnh lùng nói, “ anh không nhìn thấy tôi bây giờ đang rất tức giận sao?”
Tóc của tôi bị làm cho rối bù lên trông như một cái ổ gà, quần áo trên người cũng bẩn hết đây.
“ Nhuỵ Nhuỵ, em yên tâm, anh nhất định giải giận cho em, nếu như lần này vẫn là Nhã Lan làm, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, lần trước anh đã dạy dỗ cho cô ta một trận rồi.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói với tôi.
“ Hừ.” Tôi lạnh lùng nói, “ Anh tránh xa tôi chút, em gái Nhã Lan đó của anh, mới không gây phiền phức cho tôi.”
“ Nhưng mà, anh thật sự rất thích em, chỉ muốn gặp em thì làm thế nào?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Em biết không, khi anh nhận được điện thoại của em, anh đã xúc động như thế nào đâu, giống như là gì nhỉ? Đúng rồi, làm phép so sánh, giống như là thời cổ đại phi tần nào đó được hoàng đế lật tấm bài màu xanh, đúng, em chính là đã lật tấm bài màu xanh của anh.”
Khuôn mặt tuấn tú đó của hắn ta quả thật khiến tôi chỉ muốn cho một quả đấm, ai lật tấm bài xanh của hắn ta chứ?
Dạ Thiên Kỳ anh thật sự là phi tử của tôi, tôi chắc chắn sẽ giam anh vào lãnh cung, suốt đời không bao giờ gặp mặt!
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thiên Kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535025/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.