Tôi thần người, anh ta muốn đi đâu ?
Tôi bám chắc rồi đứng thẳng dậy, nhìn Lạc Mộ Thâm xuống xe, anh ta đi rất nhanh vào một hiệu thuốc bên lề đường.
Anh ta đi đến hiệu thuốc làm gì ?
Tôi lặng im nhìn theo bước chân vội vã của anh ta, trong đầu không ngừng suy nghĩ linh tinh.
Chẳng nhẽ lúc nãy tôi uống say, đã cắn anh ta bị thương sao ?
Trời, tôi đâu phải là con cún đâu!
Tôi đang không hiểu chuyện gì, thì Lạc Mộ Thâm rất nhanh đã xuất hiện trước mặt. Trong tay anh ta cầm một cái gì đó.
Xe lại thẳng tiến về phía trước, Lạc Mộ Thâm mở chiếc hộp trong tay, lấy một chai nhỏ trong hộp đó ra, mở nắp chai, một mùi đắng ngắt bay ra.
" Uống nó ." Lạc Mộ Thâm cầm cái chai nói.
" Đây là gì ? " Tôi hỏi.
" Thuốc độc." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, đôi mắt tôi lập tức mở to.
Nhìn thấy biểu cảm của tôi, Lạc Mộ Thâm cười to nói : " Đây là thuốc hỗ trợ gan, cô mau uống đi, uống nhiều rượu như thế, định vứt bỏ lá gan của mình à ? Mau uống đi, chắc là nửa đêm sẽ phải nôn một lần nữa, sau đó sẽ dễ chịu hơn, uống cái này gan sẽ không bị tổn thương, mà còn có thể giải được rượu. "
Thì ra là như thế.
Xem ra tên lãnh đạo này cũng không phải là quá tệ, còn biết mua thuốc hỗ trợ gan cho tôi nữa.
Tôi đang nghĩ như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tôi nhận lấy chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/535012/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.