Tôi ấn điện thoại, mới phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường bệnh, Châu Đình bên cạnh cũng đang ngủ rất ngon.
A ?
Thì ra những cử chỉ âu yếm với Lạc Mộ Thâm lại là trong một giấc mơ, mơ, A a a, thật là xấu hổ quá đi mất.
Tôi tự tát mạnh vào má, Tô Tư Nhụy, rút cuộc mày khao khát đàn ông đến vậy sao ?
Mày đã mơ một giấc mơ như thế, mà còn mơ rõ ràng từng chi tiết, giống như là thật vậy.
Mẹ ơi, sao mày còn ảo tưởng đến cả Lạc Mộ Thâm....
Ông trời ơi, nếu bị người ta biết, chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa ?
Tôi xoa đôi má đang nóng bừng, rồi vội nhìn sang Châu Đình đang ở bên cạnh, cậu ấy ngủ vẫn rất ngon lành. Lúc này tôi mới thấy yên tâm.
Giống như làm một việc xấu vậy, tôi liền rón ra rón rén bước xuống khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi vào nhà vệ sinh tôi mới phát hiện ra bên trên chiếc quần lót đã ướt nhèm một vệt rồi.
Thật là đáng xấu hổ, một đêm, tôi giặt quần lót tới hai lần.
Mặt tôi càng đỏ hơn, giấc mơ gì mà giống thật quá.
Thậm chí, từng tình tiết trong giấc mơ xảy ra giống y như ngoài đời thường.
Tôi không nhịn được cười, sao có thể là Lạc Mộ Thâm được chứ ?
Trong mơ sao tôi có thể tình tứ, lãng mạn như thế với Lạc Mộ Thâm được?
Xem ra giấc mơ đã đi trái sự thật, điều này đã nói lên tôi và Lạc Mộ Thâm tuyệt đối không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534997/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.