“ Đúng thế, ở buổi đấu giá từ thiện, anh ta nhất định tặng cho tôi, tôi không cần, tôi sẽ tìm cơ hội để trả lại.....” Tôi còn chưa nói hết, Lạc Mộ Thâm đã nắm lấy tay tôi, không quan tâm cổ tay tôi có đau hay không, anh ta một tay giữ lấy chiếc vòng đó tháo ra khỏi cổ tay tôi.
Trong ánh mắt kinh ngạc và biểu cảm khó hiểu của tôi, anh ta nhẹ mở cửa khoang máy bay, gió thổi làm bay loạn tóc tôi, anh ta ném chiếc vòng ngọc vô giá đó từ trên máy bay xuống.
A?
Tôi gần như có thể tưởng tượng được chiếc vòng tay đẹp đẽ đó sẽ bị vỡ vụn như thế nào, thật sự là tiếc đứt ruột, đó là chiếc vòng đồ cổ thời chiến quốc, dù cho tôi không cần, cũng không thể làm hỏng nó như thế! Vứt đi như thế, nhỡ đập vào người thì làm thế nào? Kể cả không đập vào người, rơi vào hoa cỏ cũng vỡ tan rồi?
Lạc Mộ Thâm đóng cửa khoang máy bay rất nhanh, quay đầu nhìn tôi, tôi nghĩ biểu cảm của tôi lúc đó chắc chắn là hết sức tiếc của.
“ Tiếc sao? Không nỡ à?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Không phải, tôi không tiếc, tôi chỉ là cảm thấy chiếc vòng đó rất đẹp, hơn nữa lại quý giá, cho nên, nếu như trả cho Dạ Thiên Kỳ.....” lời của tôi còn chưa nói hết, thì bị Lạc Mộ Thâm chen ngang rồi.
“ Tôi còn lâu mới để cho cô cơ hội gặp lại hắn ta.” Giọng nói của Lạc Mộ Thâm lạnh như đá băng vậy.
Tôi không kìm được run rẩy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534974/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.