Người đẹp đó cũng kinh ngạc, sau đó lại mở chiếc hộp xem chuỗi vòng cổ, khoảnh khắc đó, cô ta kinh ngạc vui mừng, giọng nói của cô ta gần như đổi rồi, vội vàng luốn cuống nói: “ Cảm ơn Dạ Thiếu Gia nhiều, cảm ơn Dạ Thiếu Gia nhiều.”
Sau đó, cô ta nắm lấy váy vui sướng nhảy lên, tốc độ nhanh, dường như muộn một giây, Dạ Thiên Kỳ sẽ cướp lại chuỗi vòng đó vậy.
Tôi nhìn bóng dáng người đẹp đó hoang mang chạy trốn, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Kỳ bất cần đời, tôi thở dài, trong lòng tức giận ca ngợi hắn ta một chút: “ phá gia chi tử!”
Đúng thế, bọn họ quả nhiên là người không cùng thế giới với chúng tôi, đồ vật 100 vạn, tiện tay thì vứt, anh cho rằng anh có thể tiêu tiền phung phí như thế sao?
Tại sao không thể coi tiền là tiền như thế?
Tôi hễ nghĩ đến bố mẹ tôi vì phải kiếm chút tiền cầu ông bà nội vất vả như thế, lại nhìn những kẻ ăn chơi tiêu tiền như nước này, trong lòng tôi chính là một cảm giác khó chịu, còn có các loại không cân bằng, được thôi, tôi thừa nhận trong lòng tôi không vui.
Tôi càng kiên quyết nhất định phải cách xa những người đàn ông này, không kể là Lạc Mộ Thâm hay là tên Dạ Thiên Kỳ này, bọn họ đối với tiền không để ý, bọn họ đối với phụ nữ cũng không để ý, nếu như dính lấy bọn họ, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ đá mà thôi.
Cho nên, tôi mới không muốn bản thân tìm khó chịu.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534971/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.