Tôi đành phải nhìn anh ta, gã này, anh xuất thân là diễn viên sao ? Đúng là nói khóc là khóc, nói cười là cười được, khả năng diễn xuất quá xuất sắc, điều này làm tôi nghĩ tới câu nói : Cuộc đời là trò chơi, nên phải dựa vào kỹ năng diễn xuất mới có thể sống tốt.
" Được rồi, tùy anh thôi, tối nay tôi ở tạm đây, sau đó tôi sẽ đi, anh mau xa tôi ra tí, đừng quấy rối tôi nữa." Tôi nóng tính nói.
Dạ Thiên Kỳ liền vội giơ hai ngón tay : " Được rồi được rồi, tối nay nhất định phải xõa cho vui, anh sẽ làm cho em phải nhớ đến anh suốt đời."
Tôi cụp đôi mắt mình xuống, tôi có thể nhớ đến anh suốt đời sao ?
Tôi chắc chắn sẽ quên anh cả đời này chẳng bao giờ nghĩ tới thì có.
Tay này giống như là một hồn ma vậy, làm cho tôi chẳng thoát ra được.
Chẳng còn cách nào, tôi đành phải đi cùng anh ta cả đêm nay rồi.Tôi đành chịu đựng vậy!
Nơi đây đến quá nửa đều biết đến Dạ Thiên Kỳ, bọn họ luôn đưa ánh mắt nửa như có ý nửa như chẳng quan tâm về phía tôi, và tôi cứ như thế, lại trở thành con khỉ trong vườn thú rồi, những điều này đều do đặc ân của Dạ Thiên Kỳ đem tới đây mà.
Hai chúng tôi buớc tới bàn đồ ăn cách đó khoảng hơn chục mét, trên mặt bàn bày toàn những món ăn điểm tâm hấp dẫn, dạ dày tôi bỗng trào lên một cảm giác như ợ chua, bởi vì bụng tôi hôm nay không được tốt, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534967/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.