Nhưng bất luận tôi tức giận như thế nào đi nữa, tôi biết hiện tại tôi không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp của gã này.Mắt tôi long sòng sọc, đang nghĩ xem phải thoát ra khỏi gã này như thế nào, tôi phải báo cảnh sát như thế nào đây ?
Tôi đút tay sâu vào túi, chuẩn bị rút điện thoại ra gọi 113, nhưng không ngờ tên lái xe Dạ Thiên Kỳ bình tĩnh nói : " Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát nữa, anh đã làm như thế rồi, thì tức là phía cảnh sát anh cũng có thể thu xếp được, em nghĩ cảnh sát sẽ đến giúp em sao? "
Tay cầm điện thoại của tôi buông lỏng dần, tôi thực sự vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, bất ngờ là vì, tên Dạ Thiên Kỳ này đã đoán được lúc này tôi đang nghĩ gì, phẫn nộ là vì, loại người có tiền này quan hệ quá rộng, chẳng nhẽ bọn này phạm tội cũng không có ai dám bắt chúng ?
Thật là tức điên lên được.
Tôi đang phẫn nộ, Dạ Thiên Kỳ khoan thai nói : " Thực ra em đừng cho rằng anh là người xấu, anh chỉ là thấy nét mặt em buồn rầu, không được vui, cho nên nghĩ làm thế nào để cho em được vui lên thôi."
Tôi như muốn chồm dậy, tôi đang đến kỳ, bụng đau, anh để tôi về nhà tôi sẽ biết ơn anh lắm được không?
Nhưng việc này có đánh chết tôi cũng không dám nói ra.
Nghĩ tới đây, tôi chỉ có thể hằm hằm lườm anh ta, mắt tôi lật đi lật lại, như muốn lòi cả hai con ngươi ra rồi.
Nhưng Dạ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534965/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.