Châu Đình thở dài một tiếng: “ Ồ, Nhụy Tử, mình biết cậu tuyệt đối không phải như thế, An An, có lẽ là quá nóng vội rồi, mình nghĩ sau này cậu ấy sẽ hiểu ra, thực ra cậu là muốn tốt cho An An.”
Tôi thở dài: “cậu, mình, An An cùng nhau ở lại thành phố này, chúng ta vốn dĩ nên giúp đỡ hỗ trợ nhau, quan tâm lẫn nhau, nhưng ngược lại không ngờ rằng mình và An An lại đi đến bước này, mình thật sự không muốn tốt nghiệp đại học, không ngờ rằng vừa tốt nghiệp ra ngoài xã hội, cái gì cũng thay đổi, ví dụ mình và Đường Nhiên, ví dụ mình và An An.” Nói xong, tôi buồn rầu chảy nước mắt, vì tình yêu không muốn nhắc lại của tôi và Đường Nhiên, vì tình bạn đã vỡ của tôi và An An.
Châu Đình vỗ nhẹ vào vai tôi, an ủi tôi. Cậu ấy hiểu rõ trong lòng tôi, biết khó chịu và đau lòng của tôi.
Tôi ngây thơ mà nghĩ, có lẽ An An chỉ là nhất thời nóng giận, suy cho cùng tình bạn mà chúng tôi có với những hồi ức đẹp đẽ của bốn năm đại học, có lẽ qua khoảng thời gian nữa cậu ấy mới nhớ đến tôi, chúng tôi còn khả năng trở thành bạn tốt, nhưng mà, tôi sai rồi, đương nhiên, sau này hãy nói.
Cùng Châu Đình ở bệnh viện nửa ngày, tôi mới nhớ ra, tôi phải về nhà rồi, suy cho cùng, tôi đã nghỉ làm một ngày rồi, mặc dù có ân chuẩn của Lạc Mộ Thâm, nhưng ngày mai tôi cũng không thể không đi làm chứ?
Tôi phải về nhà nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534963/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.