Vào lúc đó, khi mặt trời lặn, bóng dáng cao to của Lạc Mộ Thâm đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi, anh ta mặc bộ quần áo phông thoải mái, cái dáng đẹp đẽ thanh tú đó, quả thật như từ trong bức vẽ bước ra, tôi dường như đờ đẫn ra rồi.
“ Thưa sếp, tôi ở đây.” Tôi vội vàng nhảy từ trên xe xuống, Lạc Mộ Thâm với vẻ mặt chán ghét tiến đến, lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho tài xế lái xe: “ không cần trả lại.”
“ Cảm ơn cậu.” Tài xế lái xe đó lập tức mặt mày hớn hở, nhanh chóng cất tờ tiền ông Mao vào trong túi, rồi lái xe đi.
Tôi mặt mày đau khở đưa từ trong tay chiếc hộp “ Uy-xcon-xin” tinh tế đẹp đẽ đó cho Lạc Mộ Thâm: “ Lạc tổng, Uy-xcon-xin mà anh cần đây.”
Lạc Mộ Thâm với ánh mắt lạnh lùng như muốn giết chết tôi: “ Cô nói xem sao mà cô lại ngốc đến thế? Xe mà tôi cho cô đâu?”
“ Tôi ngại lái, cho nên......” tôi ấp úng nói, “ Vì tôi không biết trước việc mua đồ cho Lạc Tổng, cho nên, tôi không chuẩn bị nhiều tiền.”
“ Vâng.” Tôi vừa định đi, đột nhiên nhớ ra một vấn đề rất nghiêm túc, ở đây, cách nơi mà tôi ở rất xa: “ Lạc tổng, có thể lại cho tôi thêm ít tiền được không, hoặc là vài tệ tiền xu cũng được, tôi bắt xe về nhà.”
Nếu như ánh mắt có thể giết được người, tôi tin tôi đã chết mấy chúc lần bởi ánh mắt của Lạc Mộ Thâm.
“ Tôi chỉ cầm 100 tệ đi ra, sao cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534917/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.