Sếp dương lạnh lùng nhìn tôi: "Cứu vãn thế nào, giờ khách hàng đang tức điên lên kia kìa, họ đang muốn quay về rồi!""Sếp Dương, em và An An đều mới tốt nghiệp ra trường, thực sự là kinh nghiệm chưa có đủ, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện lớn thế này, sếp à, cho chúng em một cơ hội nữa đi sếp, hôm nay, chúng em nhất định sẽ làm cho khách hàng hài lòng. " Tôi quả quyết nói.Dương Siêu ngồi trên ghế, đôi mắt lim dim một lúc: "Được rồi, thế cô đi đi, nhưng có điều, nếu lại làm hỏng việc lần nữa thì Lạc Thị sẽ không cần cô và Trần An An nữa đâu."
Mồ hôi của tôi chảy ra ròng ròng, hôm nay, nhất định phải làm cho khách hàng hài lòng mới được, bằng không, tôi và Trần An An sẽ thất nghiệp mất."Tôi nhất định." Tôi nghiến răng nói trước mặt Dương Siêu rồi sau đó đi ra khỏi phòng lãnh đạo.Về tới chỗ làm việc của mình, tôi nói với Trần An An: "Đi, chúng ta đi gặp khách hàng.""Ơ?" Lúc này An An đang khóc như mưa vậy, làm cho mọi người xung quanh được một bữa cười nhạo rồi."Đừng có đứng đây khóc nữa, khóc có giải quyết được gì không? Chỉ làm cho người khác cười nhạo thôi. " Tôi nhìn sang Giản Doanh, cô ta là người lộ rõ vẻ hả hê khi thấy An An như vậy.Haizz, cũng tại chúng ta, quá tin người khác rồi.Vẫn nghĩ rằng lòng người ai cũng trong sáng như chúng tôi."Đi, đi rửa mặt, trang điểm vào, chúng ta tới khách sạn tìm gặp khách hàng." Tôi nghiến răng nói.Tôi không thèm nhìn mặt Giản Doanh, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu-tinh/534899/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.