Thời điểm mà hai tên Huyền Linh cùng Băng Linh nhận ra Nhất Minh tiếp cận trong nháy mắt, trong lòng cũng không khỏi thầm than, nhưng nếu cho bọn hắn lựa chọn lại một lần nữa, bọn hắn cũng sẽ không ngần ngại mà lựa chọn xông lên.
Bất quá, chẳng qua chỉ là cược thua mà thôi, bọn hắn cũng không có đối với hành động của bản thân mà cảm thấy hối tiếc.
Dưới tình huống bị một quyền này chấn nhiếp đến cực hạn, bọn hắn cũng không có ý định buông xuôi ý tứ, lập tức phát động thế công tiến hành phản kháng.
Nhưng có điều, đây chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Chiến đấu tới thời khắc này, chân nguyên trong người cũng đã hầu như cạn kiệt, sở dĩ bọn hắn còn có thể chèo chống tới tận bây giờ chính là vì tận lực không để cho chân nguyên hao hụt không còn, thêm một phần, chính là có Độc Linh Tử ở phía trước ngăn cản Nhất Minh, nếu không thì bọn hắn cũng đã bị loại khỏi vòng chiến từ lâu.
Từ bên ngoài nhìn vào, Nhất Minh hắn dường như không có một chút nào là tiêu hao, nhưng cũng chỉ có hắn mới biết, chính mình cũng không cách nào trụ được quá lâu.
Bởi vì khí huyết của bản thân cũng không phải là vô cùng vô tận, mỗi một lần va chạm, đều khiến khí huyết của bản thân tiêu hao đi một phần.
Mộ Dung Thiên nhìn lấy Nhất Minh dễ dàng mang hai tên Linh tộc đè lên đánh, khóe miệng cũng không khỏi lộ ra ý cười, bản thân cũng không có chần chừ liền hướng về đoàn thiên địa linh cơ bay đi.
Hắn biết, Nhất Minh đây là đang hộ pháp cho hắn.
“Tên Độc Linh Tử bên kia xem ra là sắp sửa phá tan kiếm khí của ta, một kiếm toàn lực của ta thế mà chỉ có thể khiến một thức kia bạo phát lực lượng lên gấp đôi, dù là như vậy, cũng chỉ có thể phong bế tên Độc Linh kia vài cái hô hấp, xem ra là tu vi của ta vẫn là quá yếu!” Mộ Dung Thiên thầm nghĩ trong lòng, đáy mắt nóng rực nhìn lên đoàn thiên địa linh cơ ở bên trên.
“Hai cái hô hấp, một cái hô hấp,...” Độc Linh Tử âm thầm đếm ngược trong lòng, thần sắc cũng không còn thong dong như trước, mà nổi lên một loại tức giận không nói nên lời.
Ngay khi kiếm khí tại trong kinh mạch bị hắn loại bỏ trong nháy mắt, độc khí cuồn cuộn phun trào, hư không bỗng dưng nổ tung một tiếng, liền có một đạo lục quang phóng lên tận trời, hướng về chỗ Nhất Minh lao tới.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận, hắn chưa bao bao giờ cảm nhận được, chỉ vài cái hô hấp mà lại trôi qua lâu tới như vậy.
Sở dĩ hắn không cường ngạnh mang từng cỗ kiếm khí kia phá tan là vì, hắn cũng không chắc chắn sau khi thụ thương sẽ còn là đối thủ của Nhất Minh hay không.
Bởi vì tên Nhân tộc này đã hiện ra thực lực so với trước kia phải viễn siêu rất nhiều.
Lâm trận đột phá cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhưng mà một tên thể tu lâm trận đột phá so với tu sĩ khác phải khác biệt rất nhiều.
Tu sĩ khác đột phá dù ít dù nhiều thì bản thân cũng chưa thể quen với lực lượng mới, khí tức cũng không có bình ổn bao nhiêu.
Nhưng thể tu thì lại khác, một khi đột phá chính là thực lực trực tiếp thuế biến, cũng không có tình huống khí tức bất ổn cái gì.
Chính vì điều này mà hắn đối với Nhất Minh càng thêm kiêng kỵ!
Độc Linh Tử không nói hai lời liền trực tiếp hướng về chỗ Nhất Minh đánh tới, độc khí cuồn cuộn hình thành một cái bàn tay to lớn từ giữa hư không chụp xuống, trong nháy mắt liền vang lên một cái tiếng động vô cùng to lớn.
Oanh minh truyền ra, Nhất Minh cũng không có trốn tránh liền cùng với bàn tay to lớn kia va chạm cùng một chỗ, rất nhanh liền đánh cho bàn tay hiện ra một cái lỗ thủng đồng thời, thân hình cũng vì đó mà xuyên qua, hướng về Độc Linh Tử giết tới, uy thế cuồng bạo không gì sánh được.
Đồng thời cũng vào lúc này, xung quanh Nhất Minh vốn dĩ có bốn khối linh cơ mảnh vỡ giờ khắc này đã biến thành năm khối, hai tên Linh tộc đã có một tên chết dưới thế công của hắn, một tên còn lại thì bởi vì bàn tay to lớn của Độc Linh mà hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán.
Ánh mắt của Độc Linh Tử khẽ híp thành một đường: “Thật mạnh!”
Hắn rõ ràng có thể cảm giác ra được lực lượng của tên Nhân tộc này mạnh hơn trước kia rất nhiều, trước kia hắn mặc dù có mạnh, nhưng cùng bản thân cũng không sai biệt lắm, cộng thêm sự hỗ trợ của hai tên Huyền Linh và Băng Linh, mới có thể ép hắn thụ trọng thương trên người.
“Bây giờ không có hai tên Linh tộc kia trợ trận, bản thân bằng một sức một mình e rằng sẽ không cách nào có thể thủ thắng, xem ra là không thể nào tiếp tục giấu dốt được rồi!”
Độc Linh Tử âm thầm làm ra quyết định, khóe miệng lộ ra nụ cười tựa như u minh địa ngục, tràn đầy sát ý mà phi thường băng lãnh: “Cũng tốt, để cho Nhân tộc các ngươi chiêm ngưỡng một chút, cái gọi là Linh Tử, cũng không phải là những tên Linh tộc gà đất chó sành kia có thể so sánh!”
Mộ Dung Thiên đang hướng về đoàn thiên địa linh cơ ở bên trên thì bỗng dưng cảm giác được cái gì, trái tim cũng nhịn không được mà phanh phanh nhảy lên, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Nhất Minh cùng với tên Độc Linh kia đánh thành một đoàn.
Một bên thì độc khí thoải mái phun trào, hồn lực ẩn ở bên trong không ngừng va chạm tán loạn khắp nơi, một bên thì long ngâm chấn cho bốn phương bất ổn, bát phương oanh minh.
Trong lúc nhất thời, đúng thật là không cách nào nhìn ra ai ưu ai kém.
“Tên Độc Linh kia… mạnh như vậy!” Mộ Dung Thiên không khỏi sửng sốt một chút.
Hắn biết tên Độc Linh kia có thực lực không hề tầm thường, nhưng thế mà có thể cùng với Nhất Minh đệ đánh có đến có về đúng thật là ngoài dự liệu của hắn.
Phải biết, trước lúc đột phá Nhất Minh còn có thể một mình chiến ba tên Linh tộc mà kéo dài rất lâu, bây giờ làm ra đột phá lại chỉ có thể cùng với tên Độc Linh chiến cái ngang tay, đây đúng thật là không thể nào hiểu nổi.
Bất quá hắn rất nhanh liền nhìn ra vấn đề, Nhất Minh mặc dù bộc phát ra khí thế hùng hồn không gì sánh được, từng quyền từng quyền đều chất chứa uy năng to lớn, nhưng từ bên ngoài nhìn vào liền có một loại cảm giác cố hết sức đồng dạng.
Mộ Dung Thiên mặc dù chưa bước vào cảnh giới Bán Thần, nhưng nhãn lực tự nhiên là có, còn chưa kể đến Kiếm Hoàng cũng âm thầm nhìn xem trận chiến này.
“Thất thần làm cái gì? Còn không mau đoạt lấy thiên địa linh cơ rời khỏi nơi đây?” Kiếm Hoàng nhìn thấy Mộ Dung Thiên bất động cũng không khỏi nhắc nhở một câu.
Mộ Dung Thiên hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt trường kiếm vẫn chưa hết run rẩy, một thức vừa rồi đúng thật là đối với thân thể của hắn tạo thành ảnh hưởng không thể định lượng.
Dường như nhìn ra được tên đồ nhi này do dự, Kiếm Hoàng vuốt cằm chậm rãi truyền ra thoại ngữ: “Không cần phải lo lắng cho tên tiểu tử kia, tên Độc Linh mặc dù thể hiện ra chiến lực không tệ, nhưng nếu kéo dài như vậy thì hắn cũng không thể nào kéo dài được bao lâu, dù sao thì chân nguyên của một tu sĩ vẫn là có hạn.”
“Hắn càng bộc phát ra lực lương cường đại, đồng nghĩa với việc tiêu hao càng lớn.”
“Tên tiểu tử Nhất Minh kia mặc dù trông có vẻ cố hết sức, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến căn bản, chỉ cần nhục thân không vỡ, hắn liền sẽ không bại.”
Nghe được Kiếm Hoàng giải thích như vậy, Mộ Dung Thiên mặc dù còn có một chút do dự nhưng cũng không còn cách nào, thế là hướng về đoàn thiên địa linh cơ bắt lấy.
Cảm nhận được Mộ Dung Thiên ly khai về sau, Nhất Minh hắn cũng không còn bất kỳ điều gì phải lưu tâm, toàn lực tập trung tâm thần vào trận chiến ở trước mắt.
Rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài sa bàn, đều đang nín thở nhìn một màn này.
Không riêng gì Nhân tộc, ngay cả Linh tộc một phương cũng im lặng không nói, tất cả đều tập trung tinh thần cẩn thận quan chiến.
Bởi vì, thắng bại của trận chiến này cũng góp một phần nào đó vào kế hoạch của hai tộc trong tương lai.
Chiến thắng lớn, vốn dĩ bắt nguồn từ những lợi thế nho nhỏ, Hư Không Đoạt Đạo lần này mặc dù chỉ có Bán Thần tham gia, nhìn như không có ảnh hưởng quá nhiều, nhưng theo thời gian trôi qua mà nói, mỗi vị Thần cảnh cũng chính là hạt giống sinh ra Thần Quân cường giả.
Mỗi vị Thần Quân được sinh ra, cũng chính là định hải thần châm, là cường giả trấn thủ một phương quan ải, hộ toàn thể tộc nhân an ổn trưởng thành.
“Kỳ quái, vì sao ta cảm thấy độc khí của tên Độc Linh dường đối với tên tiểu tử Nhất Minh kia không có ảnh hưởng, các ngươi có cảm giác giống như ta hay không?”
Đang lúc tất cả mọi người tập trung vào kết quả của trận chiến thời điểm, liền có thanh âm chậm rãi vang lên, mang sự chú ý của các tu sĩ tập trung vào một điểm này.
Không thể không nói, hầu như các tu sĩ đều chú ý tới chiến lực của Nhất Minh mạnh như thế nào, nhục thân cường đại ra sao, riêng chỉ có người này nhìn ra một điểm khác thường, mà điểm khác thường này, lại là điểm phi thường quan trọng.
“Ngươi không nói ta cũng không để ý, tên tiểu tử Nhất Minh này đánh với Độc Linh lâu như vậy, thế mà bản thân lại không có một chút gì là suy yếu.”
“Chẳng lẽ nói, tu sĩ tu luyện nhục thân tới một trình độ nhất định, liền sẽ có khả năng kháng độc hay sao?” có người trầm ngâm khẽ vuốt cằm, lâm vào suy tư.
Bất quá rất nhanh liền có người lắc đầu phản bác: “Cái này liền không đúng, ta vốn là tu sĩ ở Tây Độc quan, đã chiến với Độc Linh không biết bao nhiêu lần, căn bản là không có khả năng phòng tránh độc khí không xâm nhập đi vào.”
“Điều mà chúng ta có thể làm, chính là phục dụng Lục Đan tận lực không để cho độc khí phát tán quá nhanh mà thôi.”
“Nếu đã như vậy, vậy thì tên tiểu tử Nhất Minh này làm sao có thể cùng với Độc Linh chiến lâu như thế, hơn nữa, bản thân dường như cũng không có một chút dấu hiệu nào là trúng độc a?” có người không hiểu, căn bản là không thể nào giải thích cho được.
“Mặc kệ là người này làm sao làm được, vấn đề mấu chốt bây giờ chính là phân ra thắng bại, không phải sao?”
Thế là tại dưới ánh mắt của rất nhiều tu sĩ nhìn chằm chằm, Nhất Minh chiến Độc Linh Tử rốt cuộc cũng đã đến hồi cuối, chỉ thấy khí tức trên thân của hai người càng lúc càng suy yếu rõ rệt, hiển nhiên là song phương đều không có ý định giữ lại mà toàn lực bộc phát đại chiến từ nảy tới giờ.
P/s: Hôm nay ta đi ra quán net gõ chữ, đúng thật là rất lâu rồi mới có lại cảm giác ăn mì gói cùng chai sting, kỷ niệm thật.
Ta cũng cập nhật tình hình cái laptop của bản thân, xem ra là còn nằm ở ngoài tiệm chí ít một tuần, mọi người thông cảm cho ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]