Chương trước
Chương sau
Chương 592: Bốn nơi chiến trường

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Phóng nhãn toàn bộ chiến trường trong hư không, có hết thảy tất cả bốn nơi chiến trường.

Nơi đầu tiên, chính là tại bên dưới đoàn thiên địa linh cơ mà Nhất Minh đã triệu hồi đi ra trước đó, nơi đó có tổng cộng bốn đạo thân ảnh đang chiến thành một đoàn, bao gồm hai người và hai linh đang đánh nhau túi bụi, nhất thời cũng không thể nào phân ra bên nào đang chiếm lấy thượng phong.

Nơi thứ hai, chính là nơi mà thanh niên cầm đao đang cùng với một tên Linh tộc lẫn nhau giao phong.

Trước đó tại nơi này vốn dĩ là có hai tên linh tộc mang thanh niên cầm đao đè lên đánh, nhưng cũng không biết linh tộc bên kia đạt thành nhận thức gì mà một tên đã lựa chọn rời đi, hướng về chiến trường chỗ Nhất Minh lao tới.

Nơi thứ ba, chính là nơi mà Mộ Dung Thiên đang cùng với một tên Băng Linh tộc chiến thành một đoàn, trên mặt nổi, tu vi của tên Băng Linh tộc hoàn toàn có thể mang Mộ Dung Thiên đè lên đánh, bất quá sau khi giao phong với Mộ Dung Thiên về sau, tên Băng Linh tộc mới biết là chính mình sai rồi.

Ngay từ một kiếm đầu tiên chém ra, Mộ Dung Thiên lợi dụng tên Băng Linh tộc này đối với bản thân coi thường cùng khinh miệt mà lộ ra sơ hở, một kiếm đầu tiên liền đã đánh cho hắn trở tay không kịp, trong lúc nhất thời liền thụ một điểm vết thương rơi vào hạ phong.

Bất quá dù là như vậy tên Băng Linh tộc vẫn kịp thời điều chỉnh lại tâm tình của chính mình, bắt đầu nghiêm túc cùng với Mộ Dung Thiên chiến một trận, song phương giao phong tựa hồ như không ai giữ lại chút gì, đánh cho hư không liên tục oanh minh mãnh liệt.

Chỗ chiến trường cuối cùng kia, không cần nói cũng biết chính là nơi mà Nhất Minh đang mang hai tên Linh tộc đè lên đánh, mãi cho tới khi có thêm một tên từ chỗ của thanh niên cầm đao gia nhập đi vào thì song phương mới bắt đầu cân bằng trở lại.

Chỉ từ tình huống này đến xem, đủ để thấy được tên đệ nhất tiềm long này rốt cuộc có nội tình kinh khủng tới mức nào.

Tại một nơi trong hư không, một tên Độc Linh tộc đang ngồi xếp bằng mang toàn bộ khung cảnh của chiến trường thu vào trong mắt, cũng không hề quan tâm tới vị trí của chính mình có bại lộ hay là không, hắn tựa hồ như cũng không có một chút biểu hiện nào là gấp gáp.

Đưa mắt nhìn lấy toàn bộ bốn nơi chiến trường về sau, cuối cùng ánh mắt của hắn vẫn là dừng lại trên thân của Nhất Minh, nhìn lấy tên Nhân tộc này cùng với ba tên Linh tộc đánh không phân cao thấp trong lòng cũng không khỏi âm thầm chấn kinh!

Hắn vốn dĩ chính là Linh Tử, từ lúc tiến vào sa bàn tới bây giờ hắn vẫn luôn nhìn những Linh tộc khác giao phong mà ít khi xuất thủ.

Sở dĩ như vậy là bởi vì hắn không muốn rời khỏi chiến trường quá sớm, hắn muốn tại trong lần Hư Không Đoạt Đạo này mang toàn bộ Nhân tộc đều đánh bại ở dưới tay, từ đó gia tăng giá trị của bản thân, cuối cùng là thu hoạch được thêm một lần cơ hội tiến vào Huyết Mạch Linh Trì.

Bây giờ nhìn lấy Nhất Minh cùng với ba tên Linh tộc không ngừng giao phong hắn cũng không có ý định nhúng tay đi vào, bởi vì vẫn còn hai đoàn thiên địa linh cơ vẫn chưa được triệu hồi đi ra, hiện tại vẫn còn quá sớm để ra tay xuất thủ.

Đang lúc hắn âm thầm quan sát trận chiến thời điểm, chợt có một cỗ lực lượng ở một cái phương vị bỗng dưng bộc phát đi ra, hấp dẫn ánh mắt của tên Độc Linh Tử này nhìn qua, nhìn thấy cỗ khí thế bá đạo mà lăng lệ kia xuất từ thanh niên cầm đao cũng không khỏi khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Chiến đấu tới thời điểm này đối với thanh niên cầm đao đã là cực hạn, từ lúc cùng với đám Linh tộc trước đó lấy một địch hai, sau đó là cùng với Hỏa La giao phong, tiếp đến là mang tên Huyền Linh tộc chém giết để thu thập đủ sáu khối mảnh vỡ, cuối cùng là cùng với tên Độc Linh tộc này giao phong.

Có thể nói, hắn đã thật sự tận lực!

Hắn nhìn thấy một đầu viêm long tại trên thân của Nhất Minh không ngừng xoay quanh, mỗi một chiêu một thức xuất ra đều ẩn chứa một loại lực lượng bá đạo mà sắc bén, ẩn ở bên trong còn có một loại áp lực vô hình không cách nào hình dung, kết hợp với phong cách chiến đấu hung mãnh mà cường thế kia, khiến hắn đối với đao thuật của tự thân có một chút cảm ngộ.

Giờ khắc này, hắn đích thật là không thể kéo dài hơn được nữa.

Hắn nâng lên trường đao trong tay có một chút ảm đạm, chân nguyên vào thời khắc này đều đã hầu như cạn kiệt, ngay cả hồn lực cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng trên thân lại có một cỗ khí tức sắc bén đột nhiên sôi trào.

Quanh thân thanh niên bỗng nhiên có một loại lực lượng mơ hồ kỳ lạ bốc lên khiến lông mày của tên Độc Linh tộc bỗng dưng nhíu lại, thân hình cũng không khỏi dừng lại, lập tức tán ra độc khí không ngừng ăn mòn, hướng về phía thanh niên cầm đao bao phủ mà tới.

Giờ khắc này trong cảm giác của thanh niên cầm đao, hắn tựa hồ như minh bạch thứ gì, hai mắt chậm rãi nhắm lại không tới hai cái hô hấp liền bắt đầu mở ra, khí thế quanh thân lần nữa tăng vọt lên cao đồng thời, thân hình bỗng dưng hóa thành một cơn gió bắn vọt về phía trước, trường đao cũng đồng dạng nâng lên rồi chém xuống.

Đối với người bên ngoài nhìn vào mà nói, hắn chỉ nhắm mắt lại không đầy ba cái hô hấp.

Nhưng đối với chính bản thân hắn mà nói, hắn đã tại một nơi kỳ lạ không ngừng bước lên từng cái bậc thang, tựa hồ như thời gian đã trôi qua rất lâu đồng dạng.

Hắn biết chính mình một khi xuất ra một đao này đã không còn cách nào có thể tiếp tục tái chiến, cho nên hắn cũng không có mong đợi chính mình sẽ đoạt được thiên địa linh cơ, xuất ra một đao này, chẳng qua chỉ là không muốn cứ như vậy liền cam lòng nhận thua mà thôi.

Tiếp theo một cái chớp mắt, kết quả liền thể hiện đi ra.

Một đao này, đao quang như phong, tốc độ không những nhanh chóng mà còn mang theo một cỗ sắc bén vô pháp tưởng tượng, lập tức khiến cả phiến hư không đều bắt đầu nổ tung truyền ra âm bạo, cực kỳ chói tai!

Một đao này, tên Độc Linh tộc vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để ứng đối với mọi tình huống xảy ra.

Có thể chờ đến khi chân nguyên hộ thể bỗng dưng vỡ nát hắn mới kịp lấy lại tinh thần, hai mắt mở to nhìn lấy đao quang nhẹ nhàng như gió đã thổi đến sát cổ của hắn, thổi luôn thủ cấp của hắn tung bay lên cao.

Vào khoảnh khắc này, hắn mới nhận ra chính mình đây là bị tên Nhân tộc sâu kiến này cho chém, hắn giận dữ muốn truyền ra thanh âm nhưng bản thân đã chậm rãi hóa thành từng điểm tinh quang bắt đầu tiêu tán, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng.

Thanh niên cầm đao xuất ra một đao này về sau, bản thân cũng không còn chân nguyên hộ thể quanh thân, thân hình cũng cấp tốc bị độc khí tại xung quanh bắt đầu ăn mòn chậm rãi tiêu tán theo sau.

Trong khoảnh khắc cuối cùng ánh mắt của hắn hướng về Nhất Minh nhìn qua, ẩn ẩn tại trong hư không thấp giọng vang lên hai tiếng tràn đầy cảm kích!

“Đa tạ!”

Oanh minh liên tiếp dồn dập vang lên, ngay tại cách đó không xa, bốn tên tu sĩ hai người hai linh đang đánh nhau túi bụi cũng nhận ra hai tên tu sĩ ở bên kia đã đồng quy vu tận, nhìn thấy đoàn thiên địa linh cơ bên kia cũng không có ai tiến về tranh đoạt, song phương liền làm ra phản ứng.

Chỉ thấy một người trong đó không nói lời nào liền thả người hướng về đoàn thiên địa linh cơ kia phóng đi đồng thời, lập tức cũng có một tên Linh tộc đuổi sát theo sau.

Vốn dĩ hai người hai linh đang cùng nhau tranh đoạt một đoàn thiên địa linh cơ thì vào thời khắc này liền đã phân chia đi ra, mỗi cặp đều có mục tiêu của riêng mình, chỉ cần mang đối thủ chém giết thì bản thân liền sẽ đoạt được cơ duyên.

Chỉ thấy tại đoàn thiên địa linh cơ của Nhất Minh triệu hồi trước kia, một tên Huyền Linh đang cùng với một nữ tử đánh nhau túi bụi, tựa hồ như mất đi sự trợ giúp của người mang theo mặt nạ kia, vào thời khắc này nữ tử mới cảm nhận được tên Linh tộc trước mắt này khó chơi.

Vốn dĩ ban đầu nữ tử này cùng với thanh niên mặt nạ cùng nhau hợp lực đối kháng hai tên Linh tộc, bất quá lúc đó nàng cũng không có suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy thực lực của hai tên Linh tộc này so với chính mình cũng chỉ là sàn sàn mà thôi.

Ai ngờ đâu bây giờ mới biết được, sở dĩ trước đó nàng cảm giác nhẹ nhõm như vậy là vì đã có người mang mặt nạ kia kiềm chế tên Huyền Linh ở trước mắt.

Bây giờ người mang mặt nạ đã cùng một tên Hỏa Linh rời khỏi nơi đây, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình nàng, nàng mới biết được tên Huyền Linh này có bao nhiêu mạnh mẽ.

Giao phong không qua bao lâu, nữ tử cảm giác toàn thân đều đang hư thoát, chân nguyên hộ thể cơ hồ đều không cách nào kịp thời bổ sung lực lượng đi vào, càng lúc càng hiện ra thật nhiều vết nứt.

Thẳng tới một cái thời khắc chân nguyên hộ thể của nàng đều toàn bộ phá toái, thân hình cũng nhịn không được mà rút lui về phía sau, bất quá tốc độ của tên Huyền Linh đúng thật là không thể khinh thường, chớp mắt liền đã theo sát bên cạnh mang nàng đánh tới ảm đạm vô quang.

Nhìn thấy nữ tử bị Huyền Linh đánh bại một khắc này, hầu như toàn bộ tu sĩ Nhân tộc ở bên ngoài sa bàn đều là thở dài một hơi, cũng không thể trách người ta được, dù sao thì tên Huyền Linh này đích thật là thể hiện ra chiến lực mạnh hơn nữ tử rất nhiều.

Tên Huyền Linh nhìn qua tên Hỏa Linh đang cùng với người mang mặt nạ kia giao phong về sau, bản thân cũng chỉ tùy ý xuất thủ vài chiêu trợ giúp tên Hỏa Linh dễ thở hơn một chút liền không còn để ý tới.

Lực lượng của hắn cũng không còn lại bao nhiêu, cũng không cần thiết phải mạo hiểm thêm làm cái gì.

Thế là tên Huyền Linh này liền thả người hướng về đoàn thiên địa linh cơ kia chộp vào trong tay, thân hình cũng vì đó mà hóa thành lưu quang thẳng vào thương khung biến mất không thấy.

Đến thời điểm này, Nhân Linh hai tộc đều đồng thời đoạt được ba đoàn thiên địa linh cơ, có thể nói, tỉ số hiện tại đang là hòa nhau, không ai dẫn trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.